"Kết quả như thế nào, nói nhanh một chút!" Cố Tại Viễn cảm giác mình đã không còn có tính nhẫn nại nữa rồi.
"Cố thiếu, kết quả đã có, cô gái kia, cô ấy, cô ấy giống như, bị bệnh bạch cầu!"
Bác sĩ kia lắp bắp, rốt cuộc vẫn nói ra.
"Ông nói cái gì?"
Cố Tại Viễn giống như điên vậy kéo lấy cổ áo của bác sĩ.
"Cố thiếu, anh, tỉnh táo một chút!"
Vài tên thuộc hạ vội vàng tới kéo Cố Tại Viễn ra.
Nhưng mà bọn họ lại thấy Cố thiếu trước đây bất cần đời, thế nhưng mặt tràn đầy sự tức giận!
"Đáng chết!" Âu Dương Chấn Đình cơ hồ là đem tất cả hơi sức đều dùng lên quả đấm, hung hăng đánh lên khay trà bằng thủy tinh.
Sau đó, một mảnh vỡ tan tành.
"Âu Dương tiên sinh, ông phải tỉnh táo!"
Tiêu Lạc đứng ở một bên, trên mặt lạnh lùng không nhìn ra lửa giận, ngược lại là bình tĩnh như hồ nước, giống như anh thường ngày.
Âu Dương Chấn Đình cảm thấy hàm răng muốn cắn nát, cái tên Hoắc Phi Đoạt chết tiệt kia, thế nhưng cậu ta lại ra tay trước.
"Là tôi sơ sót, thế nhưng tôi lại không có đề phòng, chỉ muốn tiến công, đây là sai lầm lớn nhất!"
Âu Dương Chấn Đình tức giận như vậy, mới vừa nhận một cú điện thoại.
Vốn là an bài muốn ngày mai sẽ cho tên nhóc Hoắc Phi Đoạt kia đả kích lớn, vốn là đã tính toán an bài cho các thế lực liên hiệp nhằm phá hoại việc buôn bán của anh.
Nhưng mới vừa rồi tất cả những người đứng đầu thế lực đều gọi điện thoại tới, nói Hoắc Phi Đoạt thế nhưng ra tay trước chiếm được lợi thế, đem bọn họ làm cho đều đổ nát.
Chuyện như vậy, cơ hồ làm cho kế hoạch báo thù của Âu Dương Chấn Đình bị thất bại nặng nề, thất bại một khoản!
Ông làm sao có thể không tức giận, tại sao có thể bình tĩnh được.
Tiêu Lạc đứng ở một bên, mặc dù trong lòng không phải không có ý nghĩ đó, nhưng anh còn không đến tức giận đến mức giống như Âu Dương Chấn Đình.
Bởi vì anh quan tâm, chỉ có Ngũ Y Y. Hoắc Phi Đoạt buôn bán như thế nào, anh ta làm chuyện gì?
"Không được, chuyện này không thể cứ như vậy được."
Âu Dương Chấn Đình nhanh chân đi đến một gian phòng, mấy phút sau mấy người áo đen nhanh nhẹn dũng mãnh đi vào.
Hiển nhiên lúc này Tiêu Lạc đã ý thức được tình huống không đúng, nhưng nếu như mấy nhóc này anh đánh không lại, làm sao có thể lăn lộn trên xã hiểm ác này.
Nhưng anh vừa mới xoay người, liền phát hiện đầu choáng váng lợi hại.
Rất nhanh, một loại cảm giác vô lực truyền khắp toàn thân.
Không được, bị người bỏ thuốc rồi.
Hiện tại phản ứng kịp, thì đã trễ.
Âu Dương Chấn đình cười đi vào, nói: "Tiêu Lạc, xem ra, trước phải uất ức cậu một chút. Yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu, cô nhóc gọi là Ngũ Y Y tôi sẽ dẫn đến bên cạnh cậu. Chỉ cần cậu bây giờ an tĩnh một chút, đừng ảnh hưởng đến chuyện của tôi!"
Tiêu Lạc chỉ cảm thấy một hồi khí huyết vọt tới đỉnh đầu, nhưng bây giờ chính là anh đã bị mấy tên cao lớn giữ chặt, căn bản không thể động đậy.
"Âu Dương Chấn Đình, ông không được đối với Y Y như thế nào! Ông dám tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!"
Tiêu Lạc dùng hơi sức cuối cùng cảnh cáo Âu Dương Chấn Đình, chỉ là không biết cảnh cáo này đối với lão hồ ly mà nói có tác dụng hay không.
Mắt Tiêu Lạc đã dần dần khép lại, Âu Dương Chấn Đình lặng lẽ mở miệng: "Nhóc con, chỉ bằng cậu, cũng dám nói điều kiện với tôi!"
Thẩm Mặc Nhiên nằm ở trên giường bệnh, Cố Tại Viễn bên cạnh trông chừng một khắc cũng không rời.
Thẩm Mặc Nhiên cầm lấy vở, viết: bác sĩ rốt cuộc đã nói cái gì với anh, liền trực tiếp để cho em nhập viện vậy. Em chỉ là mệt mỏi, không cần nằm viện.
Cố Tại Viễn không đợi cô viết xong liền đem vở ném đi thật xa.
Nhìn cô chằm chằm không nói lời nào, tim cũng đang rỉ máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...