Cô cũng may, chỉ là chút sát thương, nhưng ba của cô lại vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải nằm viện.
Cả quá trình, cô gái kia cũng không có nói câu nào, chỉ là dùng hai mắt to nhìn Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn có chút nổi cáu, mình cứu bọn họ, thế nào ngay cả đám câu cảm ơn cũng không có, thật là một cô nhóc đáng ghét.
Cô nhanh chóng viết trên giấy gì đó, sau đó đưa cho Cố Tại Viễn nhìn.
Trên cuốn vở kiểu chữ rất thanh tú, giống như là bản thân cô.
Mặc dù là mặc rách nát, nhưng Cố Tại Viễn vẫn có thể nhìn ra gương mặt đó của cô, rất đẹp.
Tiếp theo, cô bé kia lại viết đến: rất cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, tôi không biết làm như thế nào báo đáp anh. Tiền của anh tôi sẽ nghĩ biện pháp trả hết, nhưng tôi bây giờ thực không có tiền để trả tiền thuốc cho ba.
Cố Tại Viễn nhìn cô, trong lòng nảy ra một ý niệm tà ác.
Anh đến gần cô gái, nhẹ nhàng nhép đôi môi.
Nói: dùng cô để trả.
Cô gái trợn to hai mắt, không thể tin những gì nàng nghe được.
Cô gái mắt trong nháy mắt ngấn đầy nước mắt.
Cô sợ hãi, lại không dám lắc đầu.
Người trước mắt, là ân nhân cứu mạng cô và ba.
Nhưng, anh ta lại muốn mình dùng thân thể để trả lại.
"Thế nào, không đồng ý? Vậy cũng không cần trả! Dù sao về điểm này tiền đối với tôi mà nói, căn bản không tính là cái gì."
Cố Tại Viễn có chút khinh thường xoay người sang chỗ khác.
Thật ra thì không biết là chuyện gì xảy ra, Cố Tại Viễn xoay người là bởi vì không đành lòng thấy cô bé kia đôi mắt đẫm lệ.
Tại sao phải như vậy, cô gái nghèo, làm sao lại khiến Cố Đại Thiếu Gia luôn luôn bất cần đời như vậy lo lắng đây.
Nhưng Cố Tại Viễn đang chuẩn bị rời đi, một cánh tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ bả vai Cố Tại Viễn.
Anh xoay người sang chỗ khác, thấy cô gái kia đang dùng lực ở trên quyển vở viết cái gì đó.
Cầm lấy vừa nhìn, phía trên chỉ có ba chữ: tôi đồng ý!
Vốn nên là Cố Tại Viễn vui mừng, sắp có được thân thể cô gái kia nhưng Cố Tại Viễn có chút đau lòng, đau long cho cô gái đáng thương trước mắt này.
Cố Tại Viễn đối với thủ hạ sau lưng nói: "Buổi tối mang cô ấy đến chỗ của tôi, nhớ phải tắm rửa sạch sẽ ăn mặc xinh đẹp."
Tại sao gấp như vậy muốn vội vàng rời đi, Cố Tại Viễn là muốn mau sớm thoát khỏi nơi đó, thoát ra cái loại cảm giác tội ác làm cho anh trong lòng rất không thoải mái.
Chẳng lẽ mình giúp đỡ cô ấy, chính là vì cái này sao?
Cố Tại Viễn ngồi ở trong xe, nhìn ngoài cửa sổ cảnh sắc nhanh chóng thoáng qua.
Nhưng Cố Tại Viễn chính là người như vậy à? Mình cần gì phải lo lắng, mình chính là hèn hạ cùng vô sỉ như vậy .
Cô thiếu nhân tình của tôi, sẽ phải dùng thân thể trả lại.
Không biết có bao nhiêu nữ nhân chờ Cố Đại Thiếu Gia tôi ôm ấp yêu thương đấy.
Cố Tại Viễn không ngừng hướng mình đưa ra ý nghĩ như vậy, muốn để cho mình bởi vì cô bé kia mà trở nên kỳ quái nội tâm khôi phục bình thường.
Buổi tối rất nhanh đã đến, Cố Tại Viễn cảm giác lo lắng cùng tội ác giống như bị màn đêm phủ xuống mà càng lúc càng lớn.
Lúc Cố Tại viễn đang lo lắng đi tới đi lui,Cố Tại Viễn nghe được tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Đột nhiên có chút khẩn trương, là cô ấy tới sao?
Cố Tại Viễn sửa sang lại cổ áo, nói: "Vào đi!"
Cố ý nói lạnh lùng bình thản và không thèm để ý chút nào.
Nhưng cửa không mở ra lập tức, mà là hơi đợi trong chốc lát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...