Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

“Vì sao mình lại nghĩ đến biển rộng chứ?”

Ngũ Y Y hết sức không hiểu.

Cô nghiêng đầu, thấy trên tủ ở đầu giường có một trang giấy gấp lại, mở ra nhìn.

“Tiêu Lạc gửi thư cho mình?” Ngũ Y Y nói thầm ra tiếng.

Đều ở cùng một nhà, còn là hai vợ chồng, có lời gì cứ nói được rồi, cần phải tới viết thư sao? Người này thật cổ quái.

Trong thư chữ viết lưu loát, kiểu chữ tuấn mỹ.

“Hả? Anh có chuyện đi ra ngoài sao? Sẽ có người chăm sóc mình?” Ngũ Y Y
mở to mắt, nhìn hai bên một chút, quả nhiên, trong phòng ngủ yên tĩnh
không có người.

“Ai sẽ chăm sóc mình?”

Ngũ Y Y mặc quần áo tử tế, buồn bực đi xuống lầu.

Liền thấy hai người phụ nữ giúp việc già đang chờ cô, “Bà chủ, người đã tỉnh? Muốn ăn chút gì không, xin phân phó.”

“A, các người khỏe, tùy tiện làm bữa sáng được rồi.”

Ngũ Y Y hướng tới các bà cười nhạt, dọc theo cầu thang đi xuống dưới.

Đây là nhà cô và Tiêu Lạc sao?

Tại sao cảm thấy khắp nơi đều xa lạ như vậy?

Giống như là đang ở trong nhà của người khác vậy.


Từ cọng cây ngọn cỏ, một chai một bình giống như là nhìn không quen thuộc.

“A! Các người là ai?”

Ngũ Y Y ôm ngực, nhìn hai người đàn ông lực lượng trong phòng khách, sợ tới mức lùi về phía sau mấy bước.

Hai người đàn ông này vừa nhìn liền bộc lộ khuôn mặt hung ác, bả vai rất rộng, cánh tay khỏe mạnh, đang giữ tại cửa phòng, giống như hai người
bảo vệ.

“Bà chủ người khỏe chứ! Chúng tôi đến bảo vệ an toàn cho người.”

Ngũ Y Y chớp mắt vài cái, “Bảo, bảo vệ an toàn cho tôi? Tôi cần bảo vệ sao?”

Ngũ Y Y có chút không hiểu.

Cô chẳng qua chỉ là người bình thường, cũng không phải là nhân vật đặc
biệt gì, còn cần bảo vệ sao? Thật không thể tưởng tượng nổi.

Ngũ Y Y sợ tới mức chạy vào phòng ăn, going như một đứa trẻ ngồi trước bàn ăn, nâng hai má, chờ ăn cái gì.

Thỉnh thoảng, vẫn còn hơi sợ nghiêng mắt nhìn hai người bảo vệ mấy lần.

Ăn xong điểm tâm, lái xe con bên ngoài, ở trong vườn trồng trọt đi dạo.

Cầm cây kéo lớn muốn cắt sửa lại hoa cảnh, cố sức xách theo, ở trong hoa viên đi bộ.

“Em sẽ cắt bỏ hoa sao?”

Đột nhiên, một âm thanh dễ nghe vang lên ở phía sau.

“Hả?”


Ngũ Y Y giật mình, xoay người lại nhìn.

“A?”

Ngũ Y Y há miệng thật lớn, giật mình nhìn người đàn ông cao lớn ở bên ngoài.

Anh cả người mặc quần áo màu đen, áo khoác ngoài màu đen bọc lấy thân
hình thon dài của anh, chân thẳng lại dài, trên cổ quấn một cái khăn
quàng cổ màu xám hồng đan xen hình tam giác, quần áo phối hợp vừa thời
thượng vừa đẹp.

Lại nhìn đến mặt…..Vậy thì lại làm cho người ta đứng núi này trông núi nọ.

Gương mặt tuấn tú quá mê người! Con ngươi dài hẹp, sáng ngời và tĩnh mịch, sóng mũi cao, môi mỏng khêu gợi.

Lúc này, một tay anh đút ở trong túi quần, nhẹ nhàng cười nhìn cô!

Nghỉ ngơi một lát, một thân lười biếng cùng phóng khoáng.

A! Nghĩ tới! Cô đã gặp qua anh!

Cái này mỹ nam..... Không phải là ở trong mộng hôn môi đó sao!

“A! Tại sao là anh?”

Ngũ Y Y xấu hổ lùi về sau nửa bước.

Hoắc Phi Đoạt bước về phía trước mấy bước, “Anh thế nào chẳng lẽ em không muốn gắp lại anh?”

Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra một chút răng nhỏ trắng noãn, mê hoặc chết người!

Ngũ Y Y bị mê hoặc đầu choáng váng, “Thật, anh là người thật sao? Anh…..anh không phải là trong giấc mơ mới có sao?”

Trời ạ, quá đáng sợ! Người ở trong giấc mơ thế nhưng thật sự tồn tại!

“Cô bé ngốc!”

Hoắc Phi Đoạt sờ đầu Ngũ Y Y, cướp đi cây kéo lớn trong tay cô ném qua
một bên, “Em sẽ cắt bỏ hoa sao? Trải qua sự cắt sửa của em, vốn là bông
hoa khỏe mạnh đều chết hết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui