"Cũng không có!"
Hoắc Phi Đoạt bực bội gõ báng súng: "Làm sao có thể không có! Bọn họ còn có thể chấp cánh bay không thành?"
A Trung bày mưu hiến kế: "bằng không, chúng ta kiểm tra lại một vòng nữa!"
"Không!" Hoắc Phi Đoạt híp mắt lại, nảy sinh ác độc nói: "Xem ra tôi đã
đánh giá thấp tên trộm Tiêu Lạc kia rồi, chắc hẳn anh ta đoán được chiêu này của chúng ta, anh ta không trực tiếp đến sân bay, mà ngồi xe đến
thành phố khác!"
"A? vậy làm sao bây giờ?"
Trời đất bao la muốn bọn họ đi đâu tìm đây?
Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra, đã
có cách: "Đi, liên lạc với tất cả sân bay của thành phố khác, để cho bọn họ trực tiếp giữ hộ chiếu của Tiêu Lạc và Ngũ Y Y!"
"Dạ!"
Hoắc Phi Đoạt vừa nói xong, đột nhiên nhíu mày, nôn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
"A! lão đại, ngài làm sao vậy? Không sao chứ? Chúng ta đến bệnh viện
kiểm tra một chút?" A Trung sợ tới mức ôm vai Hoắc PhI Đoạt, đưa khăn
tay cho anh.
Hoắc Phi Đoạt lau máu tươi trên khóe miệng, lắc đầu nói: "Tôi không sao, tôi biết cơ thể mình, tôi chỉ là gấp tới mức lửa đánh vào lòng, sốt
ruột chuyện này. Không có việc gì, không cần đi bệnh viện! Làm chậm trễ
thời gian!"
"Lão đại.... ....... Ngài không thể chịu đựng như vậy........Lão đại!......"
"Cậu câm miệng! đừng làm cho tôi thêm phiền!"
A Trung nước mắt lưng tròng nhìn Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt hít một hơi thật sâu, tỉnh táo lại một chút, kiên trì đi ra ngoài.
A Trung hít hít mũi, cảm kích tăng lên, đỡ Hoắc Phi Đoạt.
Tiêu Lạc nhận hộ chiếu từ tay lái xe, mở ra xem, trên đó anh ta có tên là Triệu Minh.
Mở một quyển khác ra, tên là Hoàng Duyên.
"Ha ha, không tệ, hai bản hộ chiếu này được làm rất tốt.'
Lái xe cười tươi: "Anh Lạc cho nhiều tiền như vậy, nhất định phải làm
cho tốt, đều làm tìm người quen, chính thức làm. Đến chỗ nào cũng đều có thể dùng! Còn nữa, đây là giấy chứng minh. Ngài cũng xem qua đi."
Tiêu Lạc cầm lấy giấy chứng minh rồi nhìn nhìn, gật đầu: "Làm rất tốt,
sau khi xong, tôi sẽ cho người đem số tiền còn lại đưa cho anh."
Tiêu Lạc ôm Ngũ Y Y lên máy bay, máy bay cất cánh sau giờ ngọ trời đang nắng.
Vài ngày sau.
Ngũ Y Y mở to mắt tỉnh lại.
"Ách, mệt mỏi quá.'
Ngũ Y Y duỗi tay, cảm thấy toàn thân đều không có sức lực.
"Thân ái, đã tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?"
Tiêu Lạc cười dịu dàng đi đến, nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, ánh mắt thâm tình.
"A? Anh là ai? Sao anh lại gọi tôi là thân ái?"
"Anh là chồng của em, anh là Tiêu Lạc, em đều gọi anh là Lạc. Em đã quên rồi sao?"
Ngũ Y Y nhăn gương mặt nhỏ nhắn lại, khó xử nhìn Tiêu Lạc: "Tôi, tôi không biết anh."
"Ừ, lúc trước em gặp tai nạn giao thông, bị đập đầu, bác sĩ nói em bị mất trí nhớ."
"Hả? Tai nạn giao thông? Mất trí nhớ? Vậy tôi là ai?"
Thật là kinh khủng, cô ngay cả chính mình cũng không biết là ai.
"Em tên là Ngũ Y Y, bảo bối thân yêu nhất của anh, anh gọi em là Y Y."
"Y Y? Ngũ Y Y? Đây là tên của tôi sao?"
Tiêu Lạc gật đầu, vuốt ve mái tóc cô: "Đúng vậy, em là Ngũ Y Y, là người vợ anh yêu nhất."
"Vợ? Tôi là vợ của anh?"
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y tràn đầy ngạc nhiên.
Nhưng mà, cô nhìn người đàn ông trước mắt này, anh ta rất đẹp trai, con mắt cong cong rất đẹp, ánh mắt cũng rất dịu dàng.
"Ừ, em là người anh yêu nhất. Y Y, gọi anh Lạc."
"Lạc? Tôi nhìn anh có chút quen mắt, giống như đã quen biết."
Ngũ Y Y xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc vẫn trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...