Ngũ Y Y giơ quả đấm lên, "Muốn ăn đòn phải không! Anh đừng cho là cô gái nào ở trường cũng được hoan nghênh! Dung mạo em rất tồi tệ!"
Hoắc Phi Đoạt nhe răng cười, "Bình thường thôi, không tính là tệ, mùi vị cũng không tệ lắm. Cởi quần áo ra dễ nhìn hơn nhiều." Nói xong, ánh mắt liền dừng trên ngực cô.
Ngũ Y Y nheo mắt lại, "Hừ! Đại Sắc Quỷ! Đi thôi!"
Ngũ Y Y xuống xe, chạy vào trường.
Hoắc Phi Đoạt hạ cửa sổ xe xuống, cất giọng, "Nhớ xin nghỉ ngày mai, chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn!"
A. . . . . . Tất cả người nghe thấy đều hét chói tai. Ngũ Y Y muốn kết hôn sao? Mới đại học năm nhất đã kết hôn sao?
Ngũ Y Y giận đến phát điên.
Anh cố ý đây mà! Hoắc Phi Đoạt cười, nghênh ngang lái xe rời đi, để lại một cô bé cười nhạt giải thích với bạn học: "Đùa thôi, chỉ là đùa thôi, không phải thật đâu."
Ngũ Y Y học hết một tiết liền đi xuống lầu, đang chuẩn bị đến lớp khác thì đụng phải một người.
"A!" Ngũ Y Y ngẩng đầu lên nhìn, hoảng sợ.
"Tiêu Lạc?"
Cả người Tiêu Lạc tỏa ra khí lạnh, đứng đó giống như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp. Rất nhiều nữ sinh đi qua người anh ta đều si mê nhìn lại.
"Đi theo anh!" Tiêu Lạc bắt được tay Ngũ Y Y, kéo cô đi.
"A, anh làm gì vậy, có gì thì nói ở đây đi, buông tôi ra!" Một lúc sau Ngũ Y Y mới hiểu ra, giãy cánh tay.
Rốt cuộc, hai người đi tới một rừng cây nhỏ, yên tĩnh không một bóng người.
"Buông tôi ra!" Ngũ Y Y kéo tay lại, xoa cổ tay.
Tiêu Lạc đưa lưng về phía Ngũ Y Y, đứng lại, hít sâu.
"Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi! Tôi không có gì muốn nói với anh đâu, tôi rất ghét anh!" Ngũ Y Y nhón chân lên, vẻ mặt buồn bực.
"Em thật sự muốn kết hôn với Hoắc Phi Đoạt?" Tiêu Lạc đột nhiên xoay người lại, đe dọa nhìn ngũ Y Y.
Ngũ Y Y bị dọa sợ đến lui về phía sau nửa bước, "Có kết hôn hay không cũng không liên quan đến anh."
"Em không thể gả cho hắn!" Tiêu Lạc kích động ôm lấy Ngũ Y Y, "Em không thể gả cho hắn, em chỉ có thể gả cho anh! Em là người yêu của Tiêu Lạc anh, bây giờ anh đã không còn bất cứ quan hệ gì với Ngũ Nhân Ái nữa, anh độc thân, Y Y, xin em, đừng giận anh, trở lại bên cạnh anh đi!"
"Anh buông tôi ra! Tôi không giận anh! Tôi thật sự không yêu anh nữa! Anh bảo tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu đây? Tôi thật sự không yêu anh nữa, người tôi yêu là Hoắc Phi Đoạt!"
"Em gạt anh, anh biết em đang gạt anh, em tức giận chuyện anh đính hôn với Ngũ Nhân Ái, em cố ý giận anh, có đúng không? Em căn bản không yêu hắn, em vẫn luôn thích anh! Y Y, anh sai rồi, cầu xin em trở lại bên cạnh anh! Xin em!" Tiêu Lạc ôm chặt Ngũ Y Y, dù cô có giãy thế nào cũng không đẩy anh ta ra được.
"Tiêu Lạc! Bây giờ tôi không chỉ không yêu anh, tôi còn hận anh! Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Tôi hận anh!"
"Cái gì?" Tiêu Lạc không dám tin nhìn Ngũ Y Y.
"Hận anh? Tại sao phải hận anh? Anh vẫn đối xử với em tốt như vậy, tâm ý của anh đối với em chẳng lẽ em còn không biết sao?"
Ngũ Y Y nén lệ, cắn răng, nặn ra từng chữ, "Nhưng! Anh hại chết Ngũ Nhân Ái! Anh hại chết chị hai của tôi!"
Thân thể Tiêu Lạc run lên, lui về phía sau một bước.
"Nhân Ái lựa chọn con đường đó không phải lỗi của anh, là cô ta thích để tâm vào chuyện vụn vặt!"
"Chính anh đã hại chết chị ấy! Nếu anh từ chối thẳng thừng, không đính hôn với chị ấy thì chị ấy cũng không sao. Anh đã đính hôn, vậy thì đừng giải trừ hôn ước, để chị ấy mất hết mặt mũi! Chính anh lật lọng mới hại chết chị ấy! Chính là anh! Tôi hận anh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...