Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
A Trung cười lạnh: "Còn muốn chạy? Vậy anh nổ súng đi, Thạch Ưng, chúng ta nhìn xem, là anh nổ súng nhanh, hay những người này nổ súng nhanh."
Thạch Ưng quay đầu, thấy hơn mười tên đàn em đều giơ súng nhắm ngay anh ta.
Phúc Hi tức giận đến run người, hét to: "Các người làm phản hết rồi! Ngay cả tôi cũng dám ngăn cản! Ba tôi đã biết, sẽ bâm các người thành vạn đoạn."
A Trung xoay người, thu súng của Thạch Ưng rồi lạnh lùng nói: "Chúng tôi không ngăn cản cô bây giờ chúng tôi sẽ bị Hoắc lão đại băm thành vạn đoạn. Tiểu thư Phúc Hi, xin đừng đi, xin hãy ngoan ngoãn ngồi ở bên kia chờ tin xấu đi. Lão đại chúng tôi tức giận cũng không tốt đâu, tôi nghĩ, về điểm này, cô rõ ràng hơn so với tôi."
Phúc Hi nhìn Thạch Ưng, Thạch Ưng bất đắc dĩ gục đầu sớm.
Phúc Hi lau nước mắt, tức giận ngồi trên ghế sô pha.
Phúc Hi giống như bị nhốt trong biệt thự Vọng Hải.
Cô nhìn cảnh vật bên ngoài, nhịn không được trong lòng thở dài.
Thì ra chỗ tốt đẹp này, là chuẩn bị cho Ngũ Y Y!
Cô bắt đầu ngơ ngẩn, lại vẫn lấy tâm trang vui vẻ mà thưởng thức cảnh đẹp ở đây.
Thì ra.... tất cả nơi này đều không thuộc về cô!
Ngũ Y Y ngủ một giấc đến mấy giờ sau mới tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại, cảm giác trước ngực có gì đè ép.
Là một tảng đá lớn đè lên sao?
Vì sao cảm thấy rất khó thở?
Ngũ Y Y mở to mắt, nhìn chung quanh một chút, lập tức giận dễ sợ!
A! Trách không được cô cảm thấy ngực khó chịu, thì ra là Hoắc Phi Đoạt kia luôn đùa giỡn tiểu mật đào của cô!
Nhào nặn như vậy, sờ soạn như vậy.
"Đùa rất vui có đúng không?"
Ngũ Y Y âm trầm hỏi.
"Hả?" Hoắc Phi Đoạt đang xem văn kiện trên di động thì ngạc nhiên, để điện thoại di động xuống, cúi đầu nhìn Ngũ Y Y, "a....em tỉnh rồi à?"
Ngũ Y Y phồng má, dùng ngón tay chọc chọc vào lồng ngực cường tráng to lớn của Hoắc Phi Đoạt, "Tôi hỏi anh, có phải anh cảm thấy bộ dạng này chơi rất tốt đúng không?"
Hoắc Phi Đoạt cười híp mắt: "Chơi không tốt."
"Chơi không tốt vậy anh vuốt ve người tôi làm gì? Anh có biết người ta rất không thoải mái không? Tôi ngủ một đã bị anh bắt nạt! Vì sao tôi lại xui xẻo như vậy? Tôi sắp nghẹt thở chết rồi! Hất cái móng chó của anh ra."
Hoắc Phi Đoạt ngắm nhìn ngực hồng hào của Ngũ Y Y, chép miệng nói: "Tuy rằng nói đùa không vui, nhưng mà rất có cảm xúc."
"Cút ngay! Đại sắc lang!" Ngũ Y Y lật người hét to.
Thật ra âm thanh rất xấu hổ.
Hu Hu, thế nào vừa mở mắt ra đã thấy cô và Hoắc Phi Đoạt đang trong trạng thái lõa lồ rồi.
Hu Hu, quá mất mặt a!
Tay Hoắc Phi Đoạt chui vào trong chăn ôm lấy eo cô, lại chụp lên vùng phấn nộn, môi áp vào vành tai cô, môi nhẹ nhàng hôn lên vành tai, khàn giọng nỉ non: "Vừa sờ chỗ này của em...Tôi liền có một suy nghĩ...."
Ôi! Mỗ nha đầu sợ tới mức mở to hai mắt!
Anh nói cái gì?
Lại có suy nghĩ gì?
"Anh, anh là ngựa đực sao? Ngoại trừ việc này ra không có suy nghĩ gì khác đúng không? Qúa tệ! Hiện tại bên dưới của tôi còn đau nè! Không được! Tôi không thể chết được!"
Ha ha ha....Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cười, tiếng cười có từ tính, làm cho người ta say mê.
"Vật nhỏ, là em hiểu sai rồi. Tôi có muốn nói sẽ yêu em nữa sao? Em thật háo sắc. Ý tôi nói là, có phải em đã tăng cân rồi không?"
"A!"
Ngũ Y Y cảm thấy rất mất mặt, trong lòng còn đầy căm phẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...