Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

A Trung hít một hơi cấp cho tên tiểu tử một cái liếc mắt, cười xấu xa: "Có khả năng gì? Đàn ông phụ nữ không phải về chuyện đó sao, còn có thể làm gì được?"

"Ha ha ha....."

Mấy tên tiểu tử đều cười ầm lên.

Ngũ Y Y nhanh chân chạy vào biệt thự, vòng vo vài vòng lúc này mới giật mình phát hiện, sao trong biệt thự lớn lại không có một người nào?

Người hầu lúc trước đâu? Đi đâu rồi hả?

Lão quản gia cũng không thấy tăm hơi đâu!

"Đừng tìm nữa, tôi cho tất cả nghỉ phép hết rồi."

Hoắc Phi Đoạt xấu xa nói, nhàn nhã cởi áo khoác, con ngươi như nước vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y, cười nhạt: "Bây giờ trong này chỉ có tôi và em thôi."

"A!"

Ngũ Y Y sợ tới mức ôm chặt hai tay.

Toàn bộ biệt thự lớn, cao mấy tầng, chẳng lẽ chỉ có hai người cô và Hoắc Phi Đoạt thôi sao?

"Anh, anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi còn muốn đi học đó!"


Ngũ Y Y đứng ở phía sau ghế sô pha, ánh mắt phòng bị trừng Hoắc Phi Đoạt.

Tiểu tử, làm gì mà cởi áo khoác sớm thế.

Áo khoác làm bằng len cũng cởi, hiện tại ở trên người chỉ còn áo trong bó sát người.

Đáng chết không biết phụ nữ nhìn thân thể cường tráng của đàn ông sẽ chảy nước miếng, cũng sẽ thất thường sao? Kém cỏi!

"Có một số việc, hai chúng ta cần phải bình tĩnh nói chuyện một chút, được rồi...khai thông một chút."

Khai thông? Từ này nghe sao kỳ quái vậy?

Hẳn là khai thông đi?

"Không có gì tốt! Hai chúng ta đã kết thúc. Tất nhiên nếu tôi biết tình hình này, căn bản là không có bắt đầu. Anh cứ xem tôi như những người khác cả bắt đầu cũng không có đi! Nếu anh là đàn ông, là anh hùng, là đại hào kiệt, bây giờ anh phái người đưa tôi đi, ép buộc một người phụ nữ thì không phải là đàn ông!"

Hoắc Phi Đoạt giận quá hóa cười: "Ha ha, tốt lắm, ở trước mặt em, tôi không phải là anh hùng, không phải là hào kiệt, không phải là đàn ông chân thực."

"Hả? Làm sao anh có thể như vậy? Không thể vô lại như vậy!"

"Ở trước mặt cô gái mình thích, tôi dựa vào da mặt dày thì có gì à?"

"Tôi mới không phải là cô gái anh thích! Tôi không phải!"


"Hoắc Phi Đoạt tôi lớn như vậy, chỉ hôn môi một cô gái, lần đầu tiên đụng chạm một cô gái cũng là em, tất cả lần đầu tiên đều cho em, em còn mặt mũi nói tôi không thích em?"

"Hả?" Ngũ Y Y bị dọa cho sợ hãi.

Không đùa chứ? Anh ta là Hoắc Phi Đoạt, Hoắc lão đại đó! Lão đại xã hội đen còn duy trì tấm thân xử nam hả?

Anh ta nói cái gì? Lần đầu tiên hôn môi cô, lần đầu tiên làm chuyện đó cũng là cô?

"Đừng nói ngốc nữa! Tôi không tin!"

"Tôi có tính sạch sẽ, luôn luôn chướng mắt với phụ nữ bên cạnh, cảm giác các cô ấy đều rất bẩn, ai biết em lại gặp may mắn thế nào, đến khi chạm phải em, tất cả giác quan của tôi đều không nhạy bén, đều không ghét bỏ được."

Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen.

Hoắc lão đại là lần đầu tiên?

Bọn họ là lần đầu tiên nha!

Thật đúng là cô có lời rồi!

"Phúc Hi đã có thai con của anh, anh còn mặt mũi nói lần đầu tiên của anh à? Phi, nói dối không đỏ mặt là trứng thối."

Hoắc Phi Đoạt chợt ngẩn ra.

Sau đó vẻ mặt nghi ngờ: "Phúc Hi có thai con của tôi?"

"Anh đừng nói là anh không biết!"

"Ha ha, buồn cười chết mất! Tôi đều không hôn môi Phúc Hi, nhiều nhất chỉ là hôn mặt cô ta, ý vẫn là chuồn chuồn lướt, chứ như vậy cô ta có thể mang thai? Chẳng lẽ thụ tinh với không khí?"

Ngũ Y Y đỏ mặt thấp giọng mắng: "Đồ xấu xa! Làm gì nói hai chữ thụ tinh dõng dạc như vậy? Trứng thối!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui