"Không xuống? Tốt, tôi ôm em xuống."
Hai cánh tay hữu lực của Hoắc Phi Đoạt đưa qua, đưa đến trước đùi Ngũ Y Y.
"A, anh làm gì? Không cho anh ép buộc tôi! Tôi không muốn xuống xe! Anh buông tôi ra, Giang Đình, cứu mình! Giang Đình, cậu nhanh giúp mình một chút!"
Ngũ Y Y dùng hai tay đánh loạn trên người Hoắc Phi Đoạt, giống như đánh lên sắt thép, ánh mắt Hoắc Phi Đoạt vẫn không chớp một cái.
Hàn Giang Đình sợ tới mức cả người run rẩy, run giọng nói: "Bây giờ mình đang ngủ, tỉnh lại sẽ trả lời cậu."
Hu hu, Hoắc lão đại rất mạnh, trong ánh mắt đều là sát khí không thể xâm phạm, cậu ta không dám ngăn cả Hoắc lão đại.
Cậu còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Hoắc Phi Đoạt tách hai đùi Ngũ Y Y ra, sau đó để cô quấn vào mình, bàn tay to ôm mông cô, nâng cô từ trong xe ra.
"A a a! Buông tôi ra, buông tôi ra!"
Ngũ Y Y gấp đến độ giật loạn xạ trên tóc Hoắc Phi Đoạt.
A Trung đứng một bên nhìn mà trợn mắt há mồm.
Ông trời ơi, lão đại của bọn họ chưa bao giờ chật vật như thế.
Lại còn có con gái dám giật tóc lão đại.
Ngũ Y Y xấu hổ muốn ngất đi.
Hiện tại đây là tư thế gì của cô?
Cái tư thế gì a a a!
Hai chân cô đều tách ra vòng qua bên hông Hoắc Phi Đoạt, anh tay đang ôm lấy mông cô, lâu lâu còn bị anh ta nhéo vài cái, cái tư thế này..... có phải quá sắc rồi không?
Hàn Giang Đình từ trong xe nhìn ra, nhìn bóng dáng cao lớn của Hoắc Phi Đoạt đang đùa giỡn với Ngũ Y Y, nhìn như vậy cảm thấy Ngũ Y Y thật nhỏ bé? Giống như Hoắc lão đại đang bế con mình.
Ngũ Y Y luôn thét chói tai, lắc lắc thân mình, đánh loạn lên người Hoắc Phi Đoạt.
Sau khi đặt Ngũ Y Y vào trong xe, tiện thể anh cũng áp đến, anh ở trên, Ngũ Y Y ở dưới, đem cả người cô nhốt chặt lại.
Hai chân cô đều nâng cao lên, quấn chặt vào hông anh.
Ngũ Y Y run sợ vài giây.
Ách, tư thế này....Thế nào cũng giống như tư thế ma sát trên giường vậy?
Xe hơi chuyển động.
Ngũ Y Y giật mình phản ứng lại: "Anh, anh muốn làm gì? Tôi không muốn ngồi xe của anh, anh thả tôi đi, tôi là tự do, anh không thể ép buộc tôi!"
Hai bàn tay của Ngũ Y Y quơ loạn trên người Hoắc Phi Đoạt.
Cô bị thân hình cao lớn của anh bao phủ làm cho vị trí thật bất lợi, còn có khí thế nào đáng nói?
"Ầm ĩ muốn chết."
Hoắc Phi Đoạt lầm bầm, đè ép thân mình, bắt lấy hai cánh tay Ngũ Y Y ngăn không cho cô đánh loạn, sau đó dùng một tay nâng mặt cô lên, không cho Ngũ Y Y một giây thời gian này, trực tiếp áp xuống chiếm lấy môi cô.
Đó là cái hôn rất thô bạo.
Như mưa rền gió dữ, trực tiếp đem Ngũ Y Y giết chết.
Anh mang theo loại thô bạo và tà khí, hoàn toàn khóa chặt môi cô, dùng sức mút chặt đôi môi mọng nước của cô, làm cô suýt ngất đi.
Khó khăn lắm anh mới buông cô ra một chút, cô vội vàng thở dốc, lưỡi của anh từng bước tiến vào càn quét môi cô.
Cô hoàn toàn bị lạc phương hướng.
Chỉ có thể theo tiết tấu của anh, đi theo ngọn lửa của anh, run run, thở dốc, than nhẹ
"Không, không...."
"Đừng, đừng...."
"Buông, buông tôi ra..."
Ngũ Y Y nói những lời vụn vặt khi môi hai người được tự do.
Ngược lại càng có không khí ái muội triền miên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...