Hàn Giang Đình kiêu ngạo cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện, mẹ ơi, cậu thế nhưng lại lái xe vào làn đường bên kia, cậu ta sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng lái xe quay lại.
Hoắc Phi Đoạt chậm rãi để điện thoại xuống.
"Lão đại, tên tiểu tử Hàn Giang Đình kia chưa nói hiện tại Ngũ tiểu thư ở đâu sao?"
A Trung sốt ruột nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt lắc đầu, A Trung thất vọng rụt cổ lại.
"Nhưng mà theo lời nói của cậu ta, tôi biết được vài điểm."
"Hả? Vài điểm gì?"
Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng suy nghĩ, suy nghĩ rất rõ: "Thứ nhất, hiện tại Y Y rất an toàn, cô ấy ra ngoài thuê phòng ở. Điều này chứng tỏ cô ấy không về nhà họ Ngũ kia, nhất định hôm nay lúc Ngũ Học Phong đến đó, nói cái gì khiến cô ấy mất hứng."
A Trung bội phục dùng sức gật đầu.
Lão đại chính là lão đại, đầu lão đại suy nghĩ rất nhanh.
"Thứ hai, lúc Hàn Giang Đình mắng tôi là tên hai mặt, không biết Y Y có nghe được tin tức xấu gì, nhất định là đùa giỡn tình cảm cô ấy. Có thể khiến Y Y có suy nghĩ như vậy, trừ phi tôi và phụ nữ có liên quan với nhau."
"Hả? Phụ nữ?"
"Tôi chỉ có thể không nói dối với Y Y như vậy, mới làm cho cô ấy tin tôi. Hiện tại trong đầu tôi đã hiểu rõ rồi."
"Hả? Hơi hiểu rõ sao? Hiểu rõ cái gì?"
A Trung đau cả đầu nhưng vẫn không hiểu ra sao.
Làm sao bây giờ, anh ta cái gì cũng không hiểu.
Hoắc Phi Đoạt vứt bỏ đầu thuốc lá, híp mắt lại nói: "Về nhà!"
"A!"
Khi A Trung đi theo Hoắc Phi Đoạt ra khỏi văn phòng, nhưng vẫn không hiểu sao đột nhiên Hoắc Phi Đoạt muốn quay về nhà.
Hoắc Phi Đoạt ngừng xe trước cửa biệt thự, lão giản gia và nhóm người hầu vội vàng chạy ra nghênh đón.
Rất nhiều ngày Hoắc tiên sinh không có trở về.
"Hoắc tiên sinh, ngài đã trở về?"
Hoắc Phi Đoạt không nói gì, liên tục gật đầu, nghiêm mặt cất bước đi vào trong nhà.
Phúc Hi nghe được tin tức, vui vẻ chạy xuống lầu: "Anh Phi Đoạt, anh Phi Đoạt, anh tan tầm rồi hả?"
Đứng trên bậc thang, Phúc Hi mỉm cười khi thấy bóng dáng cao lớn đứng trong phòng khách: "Anh Phi Đoạt, em phải đến phòng bếp tự tay nấu canh cho anh."
"Không cần, cô đến thư phòng một chút."
"Hả? Cái gì?"
Phúc Hi chợt dừng bước lại, không dám tin nhìn bóng lưng lạnh như băng của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt chậm rãi xoay người, hai tròng mắt lạnh lẽo bức người, khí phách nhìn chằm chằm Phúc Hi, làm Phúc Hi sợ hãi: "Phúc Hi, cô đến thư phòng một chút, tôi có lời muốn nói với cô."
"A, đã biết."
Phúc Hi cảm thấy kinh hoảng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh.
Phúc Hi đến thư phòng, trước tiên nhịn không được ho khan vài cái.
"Khụ khụ khụ, anh Phi Đoạt...Sao anh lại hút thuốc?"
Hoắc Phi Đoạt tựa lưng vào ghế xoay, híp mắt lại, hút thuốc.
Hoắc Phi Đoạt không trả lời, ánh mắt lạnh như băng, im lặng như báo săn, cả người tràn đầy sát khí.
Phúc Hi nuốt nước bọt, cảm giác hơi bất an.
"Anh làm sao vậy anh Phi Đoạt? Sao anh không nói chuyện?"
Hoắc Phi Đoạt dụi tắt điếu thuốc, liếc mắt một cái: "Cô muốn tôi nói cái gì?"
"Hả? Không phải anh gọi em đến đây sao? Không phải anh có chuyện muốn nói sao?"
Phúc Hi bày ra bộ dạng vô tội, hai mắt mở to.
Hoắc Phi Đoạt chợt cười lạnh: "Phúc Hi... Mặc dù cô là con gái cưng của sư phụ tôi, điểm quan trọng của tôi cô cũng không thể chạm đến, có hiểu không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...