“Hả?” Ngũ Y Y nhất thời không hiểu ý Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt đem một cái khắc tay trắng tinh giơ trước mặt cô, đặt tại khóe miệng cô.
Khéo miệng cô, có một vết thương.
Ngũ Y Y mơ hồ cầm lấy cái khăn trăng tinh, con ngươi thật to nhìn chằm chằm Hoắc đại thúc.
Mọi người nghe Hoắc Phi Đoạt nói không đầu không đuôi lại thấy Hoắc Phi Đoạt hành động làm khiếp sợ không thôi.
Người ngạc nhiên nhất chính là Ngũ Phong Tập.
Hắn thật sự không hiểu, Hoắc tổng nói với Y Y những lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ Hoắc tổng biết Y Y?
Hoắc tổng còn nói là Y Y rất được?
Cũng không đúng.
Hoắc tổng đột nhiên nói ra những lời này là có ý gì a?
Cố Dĩ Mắc quyệt miệng nói chen vô, “Lão đại nói đúng a! Con nhóc, cô mới vừa rồi thời đêỉm đá chân không đủ mạnh rồi, phải dùng sức, biết không? Tỷ như cô muốn đá cái đó da đen Châu Phi kia thì phải nhắm ngay xương sườn, biết không? (…edit chỗ này chẳng hiểu gì cả) Muốn độc ác, phải dùng sức, mới có lực sát thương”
Một nhóm người nghe xong muốn té xỉu tại chỗ.
Đây là khuyên giải hay khuyên đánh a.
Hoắc Phi Đoạt xoay người lại, lạnh lùng nói, “Đi, Dĩ Mặc, cậu thật nhiều chuyện”
A Trung nhận được lệnh cùng đám thuộc hạ che chở cho Hoắc Phi Đoạt hướng xe đi tới, Cố Dĩ Mặc một mặt đi song song với Hoắc Phi Đoạt, một mặt vẫn không ngừng nói, “Ta nói thật a, con nhóc kia hành động rất là nhanh nhẹn, chính là không đủ hung ác, đá chân cũng không có mấy phần ra sức, nếu không ba da đen Châu Phi kia cũng không đánh lại nàng”
A Trung nhịn không được lên tiếng, “Cố thiếu, người ta không phải da đen Châu Phi”
Hoắc Phi Đoạt một chữ cũng chưa nói, chỉ là lấy mắt kính đeo lên, khóe môi thật mỏng khẽ giơ lên.
Ngũ Phong Tập run sợ, sực nhớ, đó là khách quý liền hoảng hốt đuổi theo.
Tiêu Lạc xoay mặt, nhìn một chút còn đang ngốc ngốc tại chỗ Ngũ Y Y, cau mày, không có gì nói, cũng đi theo Hoắc Phi Đoạt.
Ngũ Nhân Lệ, đỡ chị mình, ba chị em hung hăng trừng Ngũ Y Y một cái sau đó rời đi.
Hàn Giang Đình thở dài, “ Ba người này thật đáng ghét! Thật giống như ruồi bâu suốt ngày chỉ muốn tìm cậu gây gổ”
Ngũ Y Y lơ đễnh, cầm chiếc khăn tay lau khóe miệng, sau đó mở ra, nhìn một chút.
Đầu ngòn tay truyền đến cảm giác mát lạnh của lụa, trên đó còn có chữ “Hoắc” được thêu vô cùng tinh tế.
Khắc tay của Hoắc đại thúc.
“Nam nhân cũng dùng khăn tay sao ? Bây giờ còn có người dùng khăn tay?” Ngũ Y Y kinh ngạc tự hỏi.
Hàn Giang Đình nhìn chiếc khăn tay, nói, “Nan nhân sinh hoạt có phẩm chất cũng là muốn dùng khăn tay, dùng nước hoa a”
“Nhưng Hoắc đại thúc nhìn qua cũng không giống như người có sinh hoạt lăng nhăng a, đại thúc chính là giống như hung thần, tùy thời điểm đều có thể khiền người khác run sợ a”
Hàn Giang Đình thờ dài, “Ai nha. Y Y, khóe miệng cậu bị chảy màu rồi, nghe nói nướ miếng có thể cầm máu được, không bằng để mình dùng nước miếng của mình liếm cho vết thương mau khỏi nha”
“Cút! Nếu không mình giết cậụ”
Ngũ Y Y không nể mặt hét lên.
Hàn Giang Đình gãi đâù cười hắc hắc.
Hôn lễ qua đi, Ngũ gia lại trở về yên tĩnh.
“ Mai di, đây là khăn lụa tặng người, đây là con cùng chị ba đặc biệt lựa chọn nha” Ngũ Nhân Lệ một bước lấy lòng Tiêu Mai.
Ngũ Nhân Tâm nghe vậy liền hùa theo, “Đúng vậy a, Mai di, người màu da trắng, mang cái này nhất định là rất thích hợp a”
“Ai nha, các con thật ngoan, Mai di thật cảm động, cám ơn các con” Tiêu Mai vui vẻ nhận lấy khăn lụa”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...