Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Ngũ Y Y bước xuống chiếc taxi, trong lúc nhất thời không biết nên đi đâu, liền đứng ngây ngốc ven đường.

Trời đất bao la, thế nhưng không có chỗ cho cô dung thân.

Ông trời ơi! Ông thật là độc ác!

Ngũ Y Y ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn lên trời, hai hàng lệ bất lực rơi xuống, cô lập tức dùng tay áo lau đi.

Nhà họ Ngũ, cô không muốn trở về.

Trường học, hiện tại cũng không muốn đi.

Hàn Giang Đình nữa, tưởng tượng ba mẹ cậu ta nói những lời quá đáng với mình, cô không muốn tìm Hàn Giang Đình.

Nơi Hoắc Phi Đoạt… Cô sẽ không đến quấy rối gia đình hạnh phúc của người ta!

“A, một ngày nào đó tôi sẽ trở nên mạnh mẽ.”

Ngũ Y Y an ủi chính mình, đứng bên đường giống như con mèo hoang không có nhà để về.

Ngũ Y Y không chú ý, sau lưng cô cách khoảng 50 mét có một chiếc xe hơi đang chậm rãi chạy đến.


Đột nhiên! Chiếc xe chợt tăng tốc độ!

Lấy tốc độ không thể tưởng tượng được lao về phía Ngũ Y Y!

Dường như Ngũ Y Y cảm giác được cái gì, nhíu nhíu chân mày, xoay mặt, sợi tóc nhẹ nhàng lướt trên mặt cô, cô nhìn chiếc xe đang lao về phía mình!

Ôi!

Ngũ Y Y mở to hai mắt, đầu óc đều mơ hồ.

Đúng thời khắc nguy hiểm, một bàn tay nắm được cổ tay cô, đem cô kéo sang một bên.

“A!”

Ngũ Y Y bị kéo vào một hẻm nhỏ, hung hang tiến vào trong lồng ngực ấm áp.

Chiếc xe hơi va vào tường vang lên một tiếng thật lớn, ngừng lại vài giây sau đó chuyển động xe chạy mất.

Hồng hộc… Ngũ Y Y sợ tới mức mở to hai mắt, thở hào hển.

Ông trời ơi, cô cũng quá xui xẻo đi chứ?


Đứng trên lối đi bộ cũng có thể gặp nguy hiểm?

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi. Anh là đại ân nhân của tôi.” Ngũ Y Y ngẩng mặt lên, cảm kích nhìn nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Sao lại là cậu?”

Hàn Giang Đình cười nhe rang: “Có phải chuẩn bị lấy thân báo đáp đối với ân nhân cứu mạng của mình không?”

Ngũ Y Y trợn mắt: “Cậu nên đứng đắn một chút!”

“Thật đứng đắn, tôi thế nào lại không đứng đắn rồi hả? Nếu cậu đồng ý lấy thân báo đáp, tôi nói thật, tôi sẽ phối hợp với cậu.”

Ngũ Y Y cho Hàn Giang Đình một nắm tay, vén vén tóc: “Tiểu tử sao cậu ở trong này? Vì sao không đến trường?”

“Cậu không đi học, tôi đến trường cũng không có nghĩa gì. Có một cô gái hẹn tôi ở quán nước gần đây, tôi vừa nhìn thấy cậu thì chạy đến tìm cậu, vừa khéo nhìn thấy chiếc xe kia chạy đến đây, thành nhanh chóng chạy đến kéo cậu lại. Nếu hôm nay Hàn thiếu tôi không có ở đây, cậu sẽ phải làm sao bây giờ?”

Hàn Giang Đình đi ra hẻm nhỏ, đánh giá phương hướng chiếc xe kia chạy, tất nhiên hiện tại cái gì cũng không nhìn thấy, nghi ngờ nói: “Vừa rồi có phải tên tài xế kia buồn ngủ không? Hay là ông ta uống rượu? Sao lại lái xe lên lối đi bộ? Tôi nói này nha đầu, cậu lại đắc tội với người nào rồi?”

Ngũ Y Y phủi phủi quần áo, vừa rồi sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.

“Tôi dám khẳng định là ông ta ngủ gật, tôi cũng không đắc tội với ai.”

Hàn Giang Đình cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gì, nhìn về phía Ngũ Y Y, nhíu mày: “Sao cậu lại chạy ra đường lớn? Không phải cậu ở trong bệnh viện sao? Hoắc lão đại đâu? Vì sao không bảo vệ cậu?”

“Cậu đừng có nhắc đến người đó được không? Nghe rất phiền.”

Ngũ Y Y cúi đầu, buồn bực bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui