“Cố Tại Viễn cười nham hiểm bước từng bước đến trước mặt Tiêu Lạc, ánh mắt đào hoa cong cong, trong tay cầm một ly sâm banh, bộ dạng hoa hoa công tử.
Đi theo phía sau còn có vài người phụ nữ, và vài tên bảo tiêu.
“Cố thiếu! tên tiểu tử này giết người của chúng ta, làm sao bây giờ?”
Quản lý quán bar báo cáo với Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn cười khẽ hai tiếng, lơ đễnh khoát tay: “Thôi, phái người dọn dẹp chỗ này, đừng để lại mùi máu tanh làm ảnh hưởng tâm tình lão tử đang uống rượu! Tổng giám đốc Tiêu không phải người ngoài, nói ra thì anh ta là bạn của tổng giám đốc Hoắc và tôi, vài mạng người mà thôi, xử lý tốt là được rồi.”
Những người ở đây đều run bắn người.
Ngần này tám mạng người, trong miệng Cố Tại Viễn không gọi là gì.
Tiêu Lạc nhìn cũng không nhìn Cố Tại Viễn, ngồi trong quầy bar, xoa xoa cái bàn, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, đừng nghĩ rằng tôi sẽ nhớ đến người của anh.”
“ha ha ha………….” Cố Tại Viễn cười yêu nghiệt, bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lạc, mấy người phụ nữ cũng ngồi xung quanh bọn họ, ánh mắt đào hoa nhẹ nhàng nhìn Tiêu Lạc, ý vị sâu xa nói: “Lão đại chúng tôi cướp đi người phụ nữ của anh, tôi là anh em với anh ta, làm sao cũng muốn trấn an người bị thương một chút chứ.”
“Ai cũng đừng nghĩ cướp đi người phụ nữ của tôi!”
Tiêu Lạc chợt khó thở, một quyền đánh về phía Cố Tại Viễn,Cố Tại Viễn đang muốn uống rượu, nhìn thấy nắm tay của Tiêu Lạc bay đến, chấp nhận bị ném về phía không trung, anh ta ngồi ghế dựa, nghiêng người về phía sau, tránh được một quyền kia của Cố Tại Viễn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu, tao nhã hớp một ngụm, thái độ tự nhiên.
Bốp bốp bốp bốp……………..
Mấy người phụ nữ kia cùng lấy lòng Cố Tại Viễn: “Cố Thiếu, công phu của anh thật lợi hại nha.”
“Tất nhiên, tôi ở trên giường công phu la hét mới gọi là lợi hại, đảm bảo cho em gọi khàn cả giọng, ha ha ha.”
Tiêu Lạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào ly rượu của anh ta, một tay đặt trên bàn, ngón tay chỉ vào Cố Tại Viễn: “Anh nói với Hoắc Phi Đoạt! Đừng tưởng anh ta có thể một tay che trời, anh ta sẽ bại dưới tay tôi.”
Cố Tại Viễn đứng lên, nhẹ nhàng cười: “Hiện tại anh chỉ là bộ dạng chó chết chủ, còn nói suông cái gì? Tôi nói với anh, kẻ thù của Hoắc lão đại chúng tôi chỉ có thể là anh, lão đại chúng tôi còn yêu thích một tay che trời, có phải tính toán gì không? Tài nghệ của anh còn chưa đối phó được tôi, anh còn hy vọng đối phó Hoắc lão đại? bãn lĩnh của lão đại gấp tôi một trăm lần, sẽ không như vậy đi? Có tính rời đi vài năm học hỏi thêm không? Ha ha ha…………”
Cố Tại Viễn rất hài lòng, nói đến làm Tiêu Lạc mặt tái xanh.
Cố Tại Viễn kéo thắt lưng, đón tiếp những người phụ nữ: “Đi thôi các bảo bối, đêm nay gia cao hứng, sẽ sủng hạnh tiểu muội muội của các người, ha ha ha…………….”
Tất cả những người phụ nữ này lắc lắc mông chạy theo Cố Tại Viễn.
Tiêu Lạc tức giận cầm lấy chai rượu, ngửa đầu uống ừng ực vào miệng.
“Hoắc Phi Đoạt! mày đừng đắc ý! Tiêu Lạc tao thề không đội trời chung với mày! Mày hãy chờ lấy!”
Tiêu Lạc cầm chai rượu ném lên sàn nhà.
Mùi rượu bốc lên, nhưng trong ánh mắt tia tinh quang bắn ra bốn phía.
Khi Ngũ Y Y tỉnh lại, phát hiện bên người thật ấm, giống như đang ôm một con chó lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...