Ngũ Y Y cảm thấy mình thấp đi một nửa.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng bắt lấy bàn chân Ngũ Y Y để vào trong chăn, giúp cô đắp chăn kín đáo, anh cũng không đứng lên, vẫn ngồi bên cạnh Ngũ Y Y, lạnh lẽo nhìn Phúc Hi đứng trước cửa, hỏi: "Phúc Hi, sao em chạy đến bệnh viện vậy?"
không chờ Phúc Hi trả lời, Hoắc Phi Đoạt cao giọng hỏi: "A Trung, sao cậu để như vậy, trong bệnh viện nhiều vi trùng như vậy, tại sao để Phúc Hi đến đây? Cậu làm ăn cái gì thế không biết?"
Ý nói rất rõ ràng, anh đang chỉ trích A Trung không ngăn cản Phúc Hi lại, sao lại để Phúc Hi thoải mái xông vào.
A Trung vẻ mặt khó xử, bộ dáng có chuyện mà không nói nên lời.
"Anh đừng hung dũ với anh ta, việc này không trách A Trung được, là em dùng súng để ở huyệt thái dương ép buộc anh ta để em vào." Phúc Hi cười khổ, nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Bởi vì em thử qua, chĩa súng vào đầu A Trung cũng không có tác dụng gì, anh ta thà rằng chết cũng không cho em đi vào. không còn cách nào khác, em chỉ có thể chĩa súng về phía mình! Y Y, cô thật sự rất giỏi, chiêu bài thật ghê gớm, thế nhưng tôi khó khăn như vậy mới có thể nhìn thấy mặt cô."
Thạch Ưng đứng sau lưng Phúc Hi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngũ Y Y, rét lạnh mà lại không thể coi thường.
Hoắc Phi Đoạt thật tự nhiên nắm lấy bàn tay Ngũ Y Y, rồi đặt vào lòng bàn tay anh, yêu thương vuốt ve, nhìn Phúc Hi, gật đầu: "Em đã đến đây, vậy thì vào đây ngồi với Y Y một chút đi. Phúc Hi, em không chỉ đến tìm Ngũ Y Y, mà còn là bạn tốt của cô ấy sao? Sau khi anh nghe nói chuyện này thì rất vui, trước tiên cô gặp mặt, rồi trở thành bạn thân, sau này trở thành người một nhà, ở chung thật tốt quá!"
"Cái gì? cô cái gì? Cái gì mà người một nhà?"
Phúc Hi ngạc nhiên mở to hai mắt, thân hình lắc lư.
không phải chứ, anh Phi Đoạt muốn công khai quan hệ của bọn họ sao?
"Phúc Hi, em thấy rồi đó, anh với Y Y là người yêu, tương lai Y Y chính là chị dâu của em, không phải em là cô em chồng nhỏ của cô ấy sao?"
Ngũ Y Y giật mình, nhẹ nhàng dùng ngón tay véo nhẹ vào lòng bàn tay Hoắc Phi Đoạt.
"Cái gì? Chị dâu? Anh không nói đùa chứ anh Phi Đoạt?"
"Em xem bộ dáng anh đang đùa sao?" Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng trả lời.
Phúc Hi nghiêm mặt, sắc mặt tái nhợt, nhìn Ngũ Y Y rồi lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "thật sao? Nếu là thật, vì vậy em chúc mừng hai người, Y Y, cô thật hạnh phúc."
Y Y đối mặt với nụ cười miễn cưỡng của Phúc Hi, thế nhưng cảm thấy bản thân rất có lỗi với cô ấy. Aizzz, cô cảm thấy bản thân mình đã cướp đi thứ gì đó của Phúc Hi?
"Phúc Hi, chuyện xảy ra rất đột ngột, thật ra lúc đầu tôi và Hoắc lão đại không có ý này, sự việc này nói thế nào đây? Chính là tạo hóa trêu người, cũng không biết tại sao lại thế này, tôi và anh ấy đã đến với nhau rồi, thật ra....."
Ngũ Y Y không biết mình muốn nói cái gì, dù sao đối mặt với Phúc Hi, đầu óc của cô rất rối loạn.
"Em cái gì cũng không cần nói, Y Y."
Phúc Hi đưa tay vén loạn tóc, mượn việc này để che giấu cảm xúc của mình: "thật ra tôi đã biết từ lâu, sớm muộn gì sẽ có một ngày anh Phi Đoạt sẽ tìm được người trong lòng, bởi vì anh Phi Đoạt luôn xem tôi là em gái. Bởi vì anh Phi Đoạt là một người rất hoàn mỹ, người phụ nữ nào cũng yêu anh Phi Đoạt, tôi cũng không ngoại lệ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...