“Được, nghe lời em. Dạy dỗ các cô ấy rồi. Vật nhỏ, em coi các cô ấy là người nhà, nhưng các cô ấy chưa từng coi em là người nhà.”
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y xoay người đi vào bên trong.
Ngũ Y Y thở dài: “Tôi chưa từng hy vọng các cô ấy sẽ xem tôi là người nhà.”
“Cậu mới không lải nhải! Cậu luôn hy vọng đều được người khác quan tâm! Tôi còn không biết cậu sao? Nha đầu mạnh miệng!” Hàn Giang Đình không chừa mặt mũi cho Ngũ Y Y, trực tiếp vạch trần cô.
Ngũ Y Y trừng mắt Hàn Giang Đình.
Hàn Giang Đình trốn sau lưng Hoắc Phi Đoạt: “Đó đó đó, có Hoắc lão đại che chở tôi đó. nói cho cậu biết, Y Y xấu xa, trước mặt đàn ông không thể nói dối, Hoắc lão đại là người đàn ông của cậu đó.”
“Câm miệng cậu lại đi, phiền chết.”
Lúc này Ngũ Y Y mới nhớ tới, xoay người lại, nhìn Ngũ Nhân Ái vẫn đứng ngây ngốc ngoài hành lang, cách cô vài mét, Ngũ Y Y ẩn ẩn nói: “Ngũ đại con nhóc, xem trọng vị hôn phu của cô đi, hiện tại tôi không yêu thích anh ta, tôi có Hoắc Phi Đoạt của tôi rồi. Có lẽ tôi đã thích anh ta một lần, nhưng mà đều đã qua rồi, hiện tại tất cả đều đã qua, đối với tôi mà nói, ngày không có Tiêu Lạc còn tốt đẹp hơn. Vì vậy, cũng xin cô hãy tôn trọng vị hôn phu của cô, xin anh ta đừng đến quấy rối những ngày yên ổn của tôi. Cầu xin cô nha.”
cô nói một câu, sắc mặt Ngũ Nhân Ái tái nhợt một chút, nhìn vào giống như quỷ.
Ngũ Y Y nói xong, hất mặt, cười nhe răng với Hoắc Phi Đoạt.
Vừa rồi cô có thể ở trước mặt Hoắc Phi Đoạt nói “Hoắc Phi Đoạt của tôi”. Chao ôi, mặt cô càng trở nên dày hơn.
Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, không xoay người lại, giọng nói như lơ đãng: “đã có người đính hôn với người mình thích, không bằng, ngày nào đó chúng ta cũng đính hôn cho xong đi. Đỡ phải cho người đàn ông khác không biết lượng sức mình, muốn quấy rầy em.”
Ách……Những lời này dọa Ngũ Y Y sợ hãi.
Hoắc Phi Đoạt cười khẽ, sau đó ôm Ngũ Y Y đi vào phòng.
Hàn Giang Đình cũng theo vào, lại bị A Trung túm cổ xách trở về.
A Trung nghiêm mặt: “Tiểu tử, tự giác một chút được không? đi vào làm bóng đèn như vậy cảm thấy được không?”
Hàn Giang Đình gãi gãi đầu, cười hắc hắc.
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều đứng đó.
“Các người còn đứng đây làm gì? Muốn chết không? Cút nhanh một chút.”
“thật là, người phụ nữ của lão đại cũng dám chửi, cũng dám châm chọc, không vặn gãy cổ các người là may mắn lắm rồi. Nếu không phải cô ấy cầu xin lão đại, các cô đã thành thi thể rồi. Mau cút đi.”
Ngũ Nhân Ái vẫn ngơ ngác, lắc lư thân mình, bước từng bước đi lên lầu.
Ngũ Nhân Tâm vội vàng hô to: “Chị cả, chị cả, chờ em với. Ôi…………..”
Ngũ Nhân Tâm vừa mới động một chút, cảm thấy cổ mình rất đau.
cô đứng lên, nhanh chóng đuổi theo Ngũ Nhân Ái.
“Chị cả, chị cả, chị đợi em với.”
Ngũ Nhân Tâm kéo tay áo Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái cười to lên, càng không ngừng cười lạnh, cười đến âm trầm khủng bố, khiến Ngũ Nhân Tâm sợ tới mức cả người đều nổi da gà.
“Chị cả……..Chị đừng làm em sợ, chị làm sao vậy, chị cả?”
Ngũ Nhân Ái cười điên cuồng, rốt cuộc thành nức nở.
cô ta ngồi trên mặt đất, ôm lấy hai gối rồi khóc rống lên.
Ngũ Nhân Tâm cũng chùi nước mắt theo, ôm lấy Ngũ Nhân Ái, không biết nên khuyên nhủ cô thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...