Hàn Giang Đình xoa xoa hai tay, định di chuyển đến bên cạnh Ngũ Y Y, không biết nên an ủi cô thế nào.
“Haiz……..”
Hàn Giang Đình đi theo Ngũ Y Y cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được thở dài.
“Thật ra mình không có ao ước được quan tâm quá.”
Ngũ Y Y đột nhiên sâu kín nói.
Dọa Hàn Giang Đình nhảy dựng lên, cậu ngạc nhiên nhìn cô bé kia, rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cô bé.
Tên mạnh miệng!
Cô còn nói những lời trái lương tâm mình!
Hơi yếu đuối một chút thì thế nào chứ?
Hàn Giang Đình khẽ vỗ nhẹ vào vai Ngũ Y Y: “Có làm cha mẹ thì là thế này, cậu nhìn mình, lúc mình còn nhỏ cha mẹ mình có xem mình giống người đâu. Tất cả đều bị xem nhẹ.”
Ngũ Y Y vẫn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mình cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mình lại là con của ông ta, vì sao tên người mình lại chảy dòng máu của ông ta, mình là con của ông ta, vì sao ông ta có thể coi thường mình? Chẳng lẽ thật ra mình không nên đến thế giới này?”
Hàn Giang Đình sợ tới mức trừng to hai mắt, cậu ôm chặt Ngũ Y Y: “Không được nói hươu nói vượn! Không được nói những lời này, cậu không đến thế giới này, mình sẽ tìm ai làm bạn? Mình không muốn chết trong cô đơn, Cậu cần phải đến thế giới này.”
“Mình muốn ăn kẹo hồ lô rồi.”
Ngũ Y Y làm nũng với Hàn Giang Đình.
“Kẹo hồ lô? Được nha. Lập tức mua về cho cậu! Hắc hắc, cậu ngoan ngoãn nằm trong này, mình lập tức mua kẹo hồ lô về cho cậu.”
Hàn Giang Đình kéo tay Ngũ Y Y, ấn cô ngồi trên giường bệnh.
Ngũ Y Y xúc động nhìn Hàn Giang Đình, thở dài: “Hàn Giang Đình?”
“Cái gì? Còn muốn ăn gì khác sao?”
“Cảm ơn cậu.”
“Hả? Cái gì?”
“Mình nói, mau cút đi mua đồ đi.”
“Nha đầu chết tiệt kia, chỉ biết hung dữ với mình, kiếp trước mình thiếu nợ cậu à?”
Hàn Giang Đình lầm bầm đi ra ngoài.
Dọc đường đi còn lẩm bẩm “kẹo hồ lô.”
Thạch Ưng trở về biệt thự, sốt ruột tìm Phúc Hi.
Phúc Hi đang đánh đàn dương cầm, vẻ mặt lạnh như băng.
“Tiểu thư, tôi đã về.”
Phúc Hi vẫn đánh đàn, đưa mắt nhìn Thạch Ưng: “Nói xem điều tra được cái gì.”
“Hoắc Phi Đoạt quả thật không có xuất ngoại.”
“Hả, đã biết anh ta đang gạt tôi! Còn gì nữa không?”
“Mặc khác, hôm đó Ngũ Y Y bị hạ dược, cũng không bị Tiêu Lạc mang đi.”
“Cái gì?”
Phúc Hi ngừng động tác, tiếng đàn chợt ngừng lại, cô trợn to hai mắt nhìn Thạch Ưng, nhìn vẻ mặt khó xử của Thạch Ưng, đoán: “Sẽ không là………………”
Thạch Ưng gật gật đầu: “cô ấy bị Hoắc Phi Đoạt đưa đi rồi.”
“Cái gì?”
Phúc Hi kinh hãi, thở hổn hển đứng lên.
Ánh mắt mở to, cả người đều run rẩy.
Ngũ Y Y bị hạ dược, không phải được Tiêu Lạc đưa đi giải độc, mà lại là anh Phi Đoạt đưa đi?
Chẳng lẽ……………
Không phải anh Phi Đoạt giải độc cho cô ta chứ?
Suy nghĩ đến cảnh Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y hai người quấn lấy nhau cùng một chỗ, Phúc Hi hận không thể giết sạch mọi người.
Cô ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt ra, trong con người đều ngoan độc.
“Tôi vốn không muốn giết cô ta, thế nhưng cô ta lại hếch mũi lên mặt, càng quá đáng rồi!”
Thạch Ưng xoa mũi, khó xử nói: “Theo tôi điều tra, lúc đó Tiêu Lạc dẫn người đi cướp người, nghĩ sẽ cướp Ngũ Y Y về, kết quả gặp được Hoắc Phi Đoạt công kích, suýt chút đã bị đánh mất mạng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...