"Mình đã nói rồi mà, mình là bạn thân của cậu, nên nhất định phải ngồi đây để chăm sóc cậu, đúng không? Chỉ là bọn họ không cho mình làm..."
Hàn Giang Đình một bên tố cáo, một bên u oán nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Hắc Y Y tức thì đáp lại: "Ai muốn cậu chăm sóc cho mình hả? Cút xa một chút."
"Hắc hắc, mình hiểu mà, hiểu mà, cậu không muốn rời xa mình nên mới nói như vậy ha!"
Hàn Giang Đình quen thói trêu trọc Hắc Y Y.
hắn không biết được là tính mạng của hắn đang bị đe doạ nghiêm trọng, trong phòng đang có một vị đại thần bị bỏ qua một bên đang không vui chút nào.
Hoắc Phi Đoạt khuôn mặt âm trầm nhìn hai người đang náo loạn kia.
Cố Tại Viễn bũi môi, A Trung đang nghĩ cách nào thoát thân an toàn hay không?
Hắc Y Y rốt cuộc cũng phát hiện tren n9nh3 đâu của Hoắc Phi Đoạt đang bốc lên từng luồng oán khí nặng nề.
Im lặng, cuỗi cùng đại thần cũng mở miệng.
"Nếu không phải cậu, Y Y cũng sẽ không gặp thảm trạm như vậy, cậu còn mặt mũi nào mà nói như vậy?"
Két
Hàn Giang Đình lập tức im bặt, há miệng hồi lâu không nói nên lời.
"Tôi ..tôi, tôi .. không.."
"Cậu cái gì? Cậu từ hôm qua tới giờ toàn thân đều bẩn thủi như tên ăn mày, trên người không biết có bao nhiêu tỷ vi khuẩn, còn chạy tới phòng vô khuẩn này? Chẳng lẽ cậu muốn lây bệnh cho Y Y sao?"
"Tôi không có.. Chỉ là tôi.."
"Nếu tối qua tôi cho cậu ở chỗ này, ngộ nhỡ cậu đem mấy khuẩn này lây sang Y Y thì sao đây, sực đề kháng của cô ấy đang cực kỳ thấp, cô ấy có chuyện gì, có phải cậu cũng là bộ dáng vô tội hay không?"
"Tôi.. không có.. Tôi"
Ha ha ha
Cố Tại Viễn và A Trung chịu không nổi mà cười nghiêng ngả.
Hàn Giang Đình gãi gãi đầu: "Mình đi ra ngoài sửa sang lại một chút. một lúc nữa lại vào thăm cậu."
Hàn Giang Đình khoát khoát tay với Y Y, rồi quay sang làm mặt quỷ với Hoắc Phi Đoạt ( mồ hôi chú Hàn), vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Tại Viễn buồn cười không chịu được "Cái kia, lão đại, em khuyên anh một câu, cái kia lúc hôn cô ấy, vẫn nên kiềm chế một chút, anh giống như muốn anh sống người ta vậy. Có biết là anh đã doạ chạy một tiểu y tá không hả?"
Hoắc Phi Đoạt âm thầm cười một cái.
Ngũ Y Y xấu hổ mắc cỡ muốn chết, liền lập tức kéo chăn lên chùm kín người.
"Tôi có chứng minh nè, quả thật lão đầu đã doạ chạy một cô y tá rồi a" A Trung xấu xa bổ sung.
Hoắc Phi Đoạt cau mày, giống như không có chuyện gì nói: "Hai người... Rảnh rỗi không có việc gì làm?"
Ặc!!!!
Cố Tại Viễn và A Trung liếc nhau mọt cái đều đồng thanh nói.
"Làm sao có? Em với A Trung chỉ là ghé qua đây một chút thôi, công ty có rất nhiều việc a, làm không hết làm sao mà rảnh rỗi chứ."
Cố Tại Viễn gian nhất, nhanh chóng tìm lý do rồi thoát thân.
A Trung chậm chạp nói sau: "Cái kia, tôi cũng có việc, nên đi ra ngoài trước."
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng vén chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y chớp mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt tò mò hỏi: "Bọn họ đi hết rồi à?"
"Ừ" Hoắc Phi Đoạt gật đầu một cái, đôi mắt vẫn nhìn cô.
Ngũ Y Y bị nhìn chằm chằm mà hoảng: "Làm gì mà nhìn tôi như vậy? trên mặt tôi có gì à? Hay mắt tôi có ghèn à?"
Hoắc Phi Đoạt tiến tới gần một chút, nghiêm trang nói: "Tiếp tục chuyện vừa rồi."
Ác, Ngũ Y Y trợn mắt, lập tức hiểu ra, vội vàng kéo chăn chùm đầu.
Chỉ là độc tác của cô vẫn chậm hơn Hoắc Phi Đoạt, hắn đã sớm chặn lấy chăn của cô lại. "Lúc này mới biết xấu hổ, là ai vừa này câu dẫn tôi hả?"
nói xong không chờ Ngũ Y Y đáp lại, vội vàng, hạ xuống nụ hôn nồng nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...