Khi tỉnh lại trong căn phòng lạnh lẽo này, bên cạnh thậm chí ngay cả một người thân cũng không có!
một người chăm sóc cũng không có!
Ngũ Nhân Ái cụp mắt xuống, nước mắt chảy dài.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Tiêu Lạc đẩy cửa đi vào.
“Ai da, tiên sinh, ngài đã trở lại rồi! Phu nhân của ngài đã tỉnh, cô ấy vừa mới tìm ngài.”
Y tá quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Lạc, lập tức cao hứng nói.
Phu nhân?
Xưng hô này, khiến Ngũ Nhân Ái và Tiêu Lạc đều ngạc nhiên.
nói mình là phu nhân của anh ấy… vậy, có phải Tiêu Lạc đã nói với bác sĩ?
Ngũ Nhân Ái tăng thêm vài phần vui mừng.
“Nhân Ái, em tỉnh rồi! thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi.”
Tiêu Lạc nhanh chóng đến bên giường, kéo ghế dựa ra, ngồi ở bên giường, nhìn Ngũ Nhân Ái.
“Anh lo lắng sao?”
Ngũ Nhân Ái quay mặt nhìn Tiêu Lạc.
Nhìn Tiêu Lạc ở góc độ nào, cũng thấy anh ta thật đẹp trai!
Tiêu Lạc gật đầu: “Tất nhiên là lo lắng rồi! Tôi đi vào nhìn thấy em nằm trong vũng máu, tôi bị dọa choáng váng. Nhân Ái, sao em có thể làm như vậy? Em như vậy thật có lỗi với ba mẹ đã sinh ra em, càng có lỗi với bản thân em! Sinh mạng là quý giá nhất, sao em lại có thể xem thường? Sau này không cho em làm như vậy nữa, có biết không?”
Ngũ Nhân Ái cười khổ: “Người em yêu, một chút cũng không yêu em, em sống còn ý nghĩa gì?”
Tiêu Lạc nhất thời im lặng, cụp mắt xuống nhìn hai bàn tay mình, giọng nói trầm thấp: “Em là vì chính em mà sống, đơn giản chẳng phải vì cái gì cả. Tình cảm, không phải là tất cả sinh mạng.”
“Là tất cả của em, là tất cả của em! không chiếm được người em yêu, sinh mạng này của em thật là uổng phí.”
Ngũ Nhân Ái đột nhiên kích động đứng lên.
Y tá liền phát hoảng, khuyên nhủ: “Bệnh nhân không thể xúc động, bây giờ còn đang giai đoạn quan sát, người nhà không thể để bệnh nhân quá kích động nha.”
Tiêu Lạc nhìn y tá một chút, gật gật đầu: “Được, tôi đã biết, cảm ơn cô.”
Y tá liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Ái, hơi lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên các đồng nghiệp đều đoán đúng, cô gái này tự sát thì ra là vì ông xã cô ấy ở bên ngoài…
thật là đáng thương.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái.
Nước mắt Ngũ Nhân Ái rơi xuống, nhỏ giọng nỉ non: “Nếu anh luôn lạnh lùng với em như vậy, luôn luôn không thấy sự tồn tại của em, không thể đáp lại tình yêu của em, không bằng để em chết, như vậy sẽ tốt hơn.”
Tiêu Lạc thở dài một hơi, sợ Ngũ Nhân Ái kích động sẽ làm chuyện nguy hiểm, đành tạm thời an ủi cô, vỗ vỗ sau lưng cô ta, nhẹ giọng nói: “Được, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ đối xử tốt với em. Em nghỉ ngơi đi, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, đừng khóc nữa, vừa mới phẫu thuật xong, khóc nữa sẽ không tốt đối với cơ thể.”
“Vậy anh lau nước mắt cho em.”
Ngũ Nhân Ái làm nũng.
Tiêu Lạc trong lòng không vui, chỉ do dự vài giây, hay là lấy khăn giấy, lau nước mắt cho Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái mỉm cười: “Muốn để em nghỉ ngơi, anh phải hôn em một cái, sau đó nói anh yêu em, em mới có thể ngủ được.”
Mí mắt Tiêu Lạc run lên, máu trong người đều đông cứng lại.
“Nhanh một chút, Tiêu Lạc, mau lại đây.”
Ngũ Nhân Ái nhìn chằm chằm vào Tiêu Lạc, sốt ruột thúc giục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...