Ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y chuyển mắt đi, không muốn nhìn hai người họ anh anh em em.
Đang xoay người muốn đi, Ngũ Nhân Ái lại cười nói: "Y Y, đi thôi, đi cùng bọn tôi đi. Tôi và Tiêu Lạc sắp đính hôn rồi, cô là em gái thì nên đứng sau bọn tôi mới đúng. Đến đây, sau này Tiêu Lạc sẽ là anh rể của cô."
Tiêu Lạc vẫn nghiêm mặt như cũ, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y thở dài, dẫn đầu đi về phía bên kia.
Tiêu Lạc ném Ngũ Nhân Ái ra, đuổi theo Ngũ Y Y.
Ngũ Nhân Ái bị bỏ lại, cô ta nhíu mày giật mình, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đuổi theo: "Tiêu Lạc! Lạc! Đợi em với."
Sau đó khi Tiêu Lạc bắt được Ngũ Y Y thì Ngũ Nhân ái lại cuốn lấy anh ta.
Ngũ Phong Tập vui sướng đứng ở phía trước, Tiêu Mai cười khanh khách đứng bên cạnh ông ta.
Ngũ Phong Tập nói: "Cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây chứng kiến lễ đính hôn của Tiêu Lạc và con gái tôi - Nhân Ái. Lần này chưa chuẩn bị tốt, chủ yếu là để đáp lại yêu cầu của Tiêu Lạc, bởi công việc quá bận nên khiêm tốn một chút, chỉ mời mấy bạn bè quen biết. Từ nay về sau, Tiêu Lạc sẽ là con rể của Ngũ Gia chúng tôi, tôi già rồi, cũng chuẩn bị giao hết công ty cho Tiêu Lạc xử lý, sau này thiên hạ sẽ là của cậu ấy!"
Bạn bè phía dưới ào ào vỗ tay.
Mặt Ngũ Y Y không chút thay đổi, đứng ở đó như một xác chết.
Ngũ Nhân Ái trang điểm tinh xảo, đôi mắt sắc sảo thâm tình liên tục nhìn sang Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc xụ mặt, không cười, nhìn thẳng phía trước.
Cuối cùng cái gọi là lễ cũng kết thúc, mọi người bắt đầu nói chuyện ăn uống.
Ngũ Y Y thở nhẹ nhõm một hơi, lấy một miếng bánh ngọt, chuẩn bị lấp đầy bụng.
"Em tới đây!"
Đột nhiên, Tiêu Lạc cầm lấy cổ tay cô, đặt đồ ăn trên tay cô lên bàn rồi kéo cô đi.
"Này! Anh buông tôi ra! Anh làm cái gì thế? Tiêu Lạc! Anh buông ra!"
Tiêu Lạc híp mắt, vẻ mặt tức giận, kéo Ngũ Y Y vào thư phòng. Đóng cửa thư phòng lại, hắn dùng cố định cô lên vách tường.
"Anh làm gì thế, Tiêu Lạc! Rốt cuộc anh muốn thế nào!" Hắn đã đính hôn với con nhỏ Ngũ đại kia rồi, còn muốn thế nào nữa?
"Anh muốn như vậy!"
Tiêu Lạc đột nhiên lao xuống, độc ác hôn lên môi Ngũ Y Y. Hung ác như thế, kịch liệt như thế, mang theo sự buồn bực và không cam lòng.
Ngũ Y Y dùng sức đánh lên người Tiêu Lạc, muốn đẩy hắn ra nhưng không thành. Quýnh lên, cô hung hăng cắn xuống môi hắn.
"A......" Tiêu Lạc bị đau, rời khỏi môi của cô. Bên miệng hắn xuất hiện một vệt máu.
Ngũ Y Y thừa dịp hắn che mặt liền khẩn trương khom người chui ra, trốn vào trong bàn học bên kia.
Thở hồng hộc, trống ngực đập thình thịch.
Chết tiệt, ban đầu khi cô chạm môi với Tiêu Lạc, cô còn mang theo sự hưng phấn và vui sướng. Nhưng vừa rồi tại sao..... Cô lại cảm thấy chán ghét? Còn có chút ghê tởm....?
Chẳng lẽ bởi vì hắn đã trở thành người của con nhỏ Ngũ đại nên cô mới bắt đầu ghét bỏ hắn sao?
Tiêu Lạc híp mắt, thở hổn hển nhìn Ngũ Y Y, lấy tay quệt máu tươi bên mép: "Không cho anh đụng em nữa sao?"
"Tiêu Lạc, anh đã đính hôn với Ngũ Nhân Ái rồi, anh còn muốn thế nào?"
"Anh là người trong lòng em! Em cũng thích anh!"
"Vậy tại sao anh lại đính hôn với con nhỏ Ngũ đại đó?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...