Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, quét mắt nhìn về phía Ngũ Y Y đang đứng: “Trốn chỗ đó nhìn lén cái gì? còn không chịu ra.”
“Ha ha.”
Ngũ Y Y từ phía sau gốc cây to đi ra.
A Trung nhìn thoáng qua Hoắc Phi Đoạt, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho những người luyện võ kia rời khỏi đây “Đi thôi.”
Cộp cộp cộp……………
A Trung và những người kia rất nhanh biến mất khỏi khu rừng.
Hoắc Phi Đoạt lau chùi mồ hôi, mắt lạnh nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cảm thấy cả người không được tự nhiên, lại cảm thấy nếu không nói chuyện sẽ rất xấu hổ, vì thế đưa hai ngón tay lên khen ngợi: “Anh thật lợi hại! Chỉ vài chiêu liền đánh gục được bọn họ. Rất lợi hại!”
“Lợi hại?”
Hoắc Phi Đoạt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tà mị: “Đêm qua sao không nghe em đánh giá như vậy?”
Ách………..
Ngũ Y Y ngớ người ra.
Hai má lập tức đỏ bừng.
Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giống như bị người khác giẫm lên đuôi mèo, lập tức phồng má mất hứng nói: “Không có việc gì chứ? Nếu không có việc gì tôi đi trước.”
Thật tức chết, vừa mới nói chuyện đêm qua, đã không để ý đến anh rồi!
Ngũ Y Y trợn mắt, xoay người muốn rời đi.
Ai biết được, eo của cô bị người ôm từ phía sau.
Rõ ràng cô đứng cách Hoắc Phi Đoạt bảy tám bước, nhưng một giây sau anh đã đến sau lưng cô rồi.
“A…………”
Ngũ Y Y sợ tới mức cả người run lên.
“Sợ cái gì?”
Môi mỏng của Hoắc Phi Đoạt dán chặt vào tai Ngũ Y Y thổi khí nóng: “giữa em và tôi, có cái gì mà không thể thẳng thắng gặp mặt nhau chứ?”
Ngũ Y Y xấu hổ giậm chân một cái, muốn tránh khỏi bàn tay của anh: “Buông tôi ra, anh ôm tôi thở không nổi nữa.”
“Chỗ nào trên người em lại bị hỏng rồi hả? Đêm qua, tôi đè em lâu như vậy, em vẫn còn sống đó? Chỗ này của em, chỗ này, còn chỗ này nữa, chỗ nào tôi cũng nhìn qua, đều đã sờ qua, sao bây giờ lại rụt rè như vậy, ôm một chút cũng không được?”
Nói đến đây, Hoắc Phi Đoạt đặt tay lên ngực Ngũ Y Y, sau đó dời xuống phía dưới.
Ngũ Y Y ở trong lòng anh xấu hổ muốn ngất xỉu rồi.
“Tôi, tôi, tôi đã quên chuyện đêm qua rồi!”
Ngũ Y Y xấu hổ nói.
“Phải không? Chuyện kích tình như thế, em có thể quên mất sao?”
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Ngũ Y Y, một dòng điện chạy qua não cô.
Ngũ Y Y dùng sức quay người Ngũ Y Y lại, quấn lấy chân cô, cả người Ngũ Y Y ngã về phía sau.
Một giây sau Ngũ Y Y bị đặt nằm trên bãi cỏ.
Hoắc phi Đoạt tách hai chân cô ra, nằm đè lên người cô.
Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.
Giữa ban ngày ban mặt, rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt muốn làm gì?
Chung quy là muốn……………..
Tên ngựa đực này!
“Anh anh anh muốn làm gì?”
“Không phải em đã quên chuyện đêm qua rồi sao? Ôn lại cho em một chút, thế nào?”
Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa.
Ngũ Y Y đỏ mặt lên.
Sợ tới mức nói lắp bắp: “Không muốn không muốn! Tôi nhớ ra rồi! Tôi không quên, thật sự không có quên! Còn nhớ rất rõ!”
Hoắc Phi Đoạt cúi người, một bàn tay đặt trước ngực cô, thưởng thức nó, híp mắt: “Nhớ rõ cái gì?”
Ngũ Y Y cảm giác giữa hai chân có vật gì đang cứng lên.
Ngũ Y Y sợ hãi hoảng hốt nói: “Đều nhớ rõ tất cả! từ đầu đến cuối, một chút không sót! Tất cả đều nhớ rõ! Sét đánh, tôi sợ hãi, chui vào trong chăn của anh, sau đó tôi và anh làm cái kia…….suốt ba giờ!”
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, nghiêm mặt lại, trên cánh môi đang run rẩy của cô, ấn xuống một nụ hôn, anh đứng dậy, phủi phủi quần áo, thản nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, em đã là phụ nữ của tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...