“Uống một ly cà phê nóng cũng có thể nhìn. Người đâu, đem một ly cà phê nóng đến đây.”
Ngũ Y Y ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn chiếc cằm đẹp của Hoắc Phi Đoạt: “Phi Đoạt! Anh nhất định phải trả thù giúp tôi, đánh tên khốn nạn này một trận thật no đòn. Hắn lúc nãy….. Lúc nãy……”
Ngũ Y Y cắn môi không nói được nữa.
Hắc Phi Đoạt đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô, an ủi cô: “Yên tâm, nếu tôi đã đến đây, chắc chắn sẽ báo thù cho em. Ai dám khi dễ em, tôi sẽ cho hắn hối hận mấy đời. Trước tiên uống một chút cà phê, làm ấm cơ thể.”
Cà phê được đưa đến, Cố Tại Viễn nhận lấy cà phê, rồi đem qua cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn lập tức cười nói: “Cô bé, bởi vì em, tất cả các tuyến đường chính trong thành phố đều ngừng giao thông hết rồi, em có năng lực thật lớn.”
Ngũ Y Y ngạc nhiên nhìn Hoắc Phi Đoạt: “A? Sao lại thế này?”
Hoắc Phi Đoạt liếc Cố Tại Viễn: “Nói nhiều thật! Làm một đứa trẻ ngồi một bên đi!”
Cố Tại Viễn chớp chớp mắt, ngồi một bên trên ghế sofa.
Ngũ Y Y là một đứa trẻ tò mò, vừa nhấp một ngụm cà phê, vừa hỏi Hoắc Phi Đoạt: “Rốt cuộc sao lại thế này? Cố háo sắc vừa rồi nói có ý gì? Cái gì mà tất cả tuyến đường chính đều ngừng giao thông?”
Hoắc Phi Đoạt vuốt ve đầu Ngũ Y Y, thản nhiên nói: “Đến đây hơi gấp, cho nên……..”
“Ôi! Anh vì tôi nên mới như vậy sao? Tất cả đều ngừng hoạt động rồi hả? Trên đường lớn không có một chiếc xe nào sao? Anh vì tôi nên mới làm lớn chuyện vậy à?”
Cố Tại Viễn nhịn không được chỏ mồm vào: “Sau đó người nào đó ngồi trong xe hơi nói đến đây bằng tốc độ 130km/h, suýt chút nữa chúng tôi bị dọa chết rồi.”
“Cậu cứ nói nhiều đúng không?” Hoắc Phi Đoạt bất mãn trừng mắt liếc Cố Tại Viễn, cúi đầu nhìn Ngũ Y Y “cột bím tóc” như một tên trộm, ho khan một tiếng, nói giọng bình thản: “Em cho rằng tôi sẽ vì em mà làm giao thông ngưng hoạt động sao?”
Ngũ Y Y chu môi: “Hừ, biết anh sẽ không làm như vậy, anh vì làm cho tôi vui một chút, dụ dỗ người khác một chút cũng không được sao?”
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày lại, xấu hổ nhìn đi chỗ khác: “tôi chỉ thích tăng tốc độ, không phải vì em.”
Cố Tại Viễn bĩu môi, lắc lắc đầu.
Lão đại, anh xong đời rồi, anh như vậy lại sợ người khác nhìn rõ tâm mình, anh cũng nói dối đến vậy.
Lão đại…. Thật là mất mặt mà.
Cảnh tượng này hơi kỳ lạ.
Một đám người mặc áo đen đang cầm súng canh giữ bên ngoài, trong phòng đều im lặng không một tiếng động.
Trong phòng còn vài tên đang chờ bị xử lý, cũng không dám nhúc nhích.
Hoắc Phi Đoạt lại có thể nói chuyện phiếm với ngũ Y Y.
Phải biết rằng tất cả mọi người trong ktv đều cứng đờ người.
Không có lệnh của Hoắc lão đại, giờ phút này cái ktv này như một phần mộ, một chút âm thanh, một tiếng động cũng không có.
Ngũ Y Y uống cà phê nóng xong, ợ lên một tiếng nhỏ, lúc nãy gương mặt trắng mét vì sợ hãi giờ đã hồng hào trở lại.
Ánh mắt sáng rực, lanh lợi như lúc đầu.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nói: “Cô bé, nói một chút đi, sao hôm nay lại xảy ra sự việc này.”
Ngũ Y Y trừng mắt liếc tên xăm hình một cái, bắt đầu tố cáo: “Đêm nay Hàn Giang Đình uống rượu, làm tôi đến đây, tôi sợ hắn uống nhiều quá nên chạy đến đây, lúc tôi đến, có vài người đã ở chỗ này, không thể tưởng tượng được, có vài người muốn giữ tôi lại, tôi liều mạng đưa Hàn Giang Đình lên xe, xong rồi bị bọn họ bắt trở lại. Anh cũng thấy đấy, cái tên mặc đồ đen kia, hắn……..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...