Cơ thể hai người cứng đờ cùng lúc.
Hử, sao lại thế này? Rõ ràng chỉ học đánh golf thôi, làm sao mình xoay người lại biến thành tình trạng khó chịu vậy?
Ngũ Y Y chớp đôi mắt to, vừa muốn rụt cổ lại, định bỏ chạy, Hoắc Phi Đoạt lại di chuyển ra phía trước, hắn mút nhẹ vào môi Ngũ Y Y, sau đó rời đi, trong ánh mắt sáng rực rỡ có vài chấm nhỏ, nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: “Học thông minh, biết đưa cho thầy giáo tiền học phí.”
Hả?
Ngũ Y Y ngớ người ra.
Sau đó, gương mặt đỏ bừng lên.
Học đánh golf lần nữa, hai người đều tỏ ra không được tự nhiên, đều có chút ngượng ngùng.
A Trung đứng ở chỗ xa dùng kính viễn vọng nhìn hai người đang ở phía bên kia, tức giận chặt đứt một nhánh cây: “TMD! Đây là thư kí của Lão đại chúng ta sao? Hoàn toàn trái ngược mà! Lão đại trở thành thư ký của cô ta rồi. Thật là tức chết ta mà.”
Đánh golf được một lúc, Ngũ Y Y muốn đi chèo thuyền.
Bọn người A Trung nhọc nhằn tìm một chiếc thuyền nhỏ, mở to mắt ra nhìn Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y chèo thuyền.
Ngũ Y Y nói nhất định phải chèo thuyền, cô hò hét ầm ĩ muốn chèo thuyền ra ngoài biển khơi.
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, hắn nằm ngửa trên thuyền, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Ôi, phong cảnh đẹp quá…. Còn có mấy con vịt trời bơi đầy trên mặt nước, hình như bên kia có bèo kìa.”
Ngũ Y Y thích thú nói không biết mệt.
Ngũ Y Y chèo thuyền đi rất xa, xung quanh đều là hồ nước xanh biết, bốn bề im ắng.
Rất khó tưởng tượng ra, ở vùng ngoại ô của một thành phố lớn, lại có thể tìm thấy một nơi yên tĩnh như vậy.
Dường như trên thế giới này, chỉ có hai người họ thôi.
“Chỗ này rất đẹp đúng không Phi Đoạt?”
Cô không chờ đến câu trả lời, lúc này nhìn lại Hoắc Phi Đoạt.
A! Hoắc lão đại có vẻ như ngủ thiếp đi rồi. Đã tự: từ .
Ngũ Y Y bỏ mái chèo qua một bên, nhẹ nhàng xê dịch qua, xê dịch đến bên người Hoắc Phi Đoạt, sau đó cúi đầu xuống nhìn hắn.
Lại nói….Hoắc Phi Đoạt có bộ dạng rất đẹp.
Xương sống mũi thật cao, đôi môi mỏng, cằm hoàn mỹ.
Đôi lông mi dài, không có chỗ nào là không hoàn mỹ.
Ha ha, hôm nay cô lại được ăn đậu hủ của vị đại mỹ nam này rồi, thật tốt.
“Này…” Ngũ Y Y nhỏ giọng gọi Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt không có phản ứng, vẫn nhắm mắt lại ngủ.
Ngũ Y Y lấy bàn tay nhỏ bé để trước mặt Hoắc Phi Đoạt, quơ qua quơ lại.
Ha ha, quả thật đã ngủ thiếp đi rồi.
Rốt cuộc cô không thể kiêng nể cái gì gọi là hèn hạ, dâm loạn cái tên Hoắc Phi Đoạt xấu xa lừa gạt này một chút!
Ngũ Y Y xoa xoa hai tay nhỏ bé của mình, đi lại gần, thở hổn hển, đưa cái mũi nhỏ lông lá bù xù đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, rồi ngửi ngửi.
Ưm, không thể tưởng tượng được trên người Hoắc Phi Đoạt tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Đây có thể là một mùi hương lạ, sau này phải nhớ kỹ.
Hoắc Lão đại là người đàn ông đẹp trai như vậy mà cũng có trái cổ à, không biết sờ vào một chút sẽ có cảm giác thế nào?
Lá gan nhỏ run rẩy, Ngũ Y Y duỗi hai bàn tay nhỏ ra, sờ nhẹ vào trái cổ của Hoắc Phi Đoạt, sau đó mở to hai mắt, ngạc nhiên rồi lấy tay ra.
Trái cổ của Lão đại thật gợi cảm…. Ha ha
Bàn tay nhỏ của cô lại chọc chọc vào ngực Hoắc Phi Đoạt, thật rắn chắc nha, hai chân dài đều đầy bắp thịt.
Ngũ Y Y lại kéo quần áo lên một chút, úp mặt nằm sấp xuống, nhìn vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt.
Chậc chậc chậc, nhìn kỹ lại, cả người hắn đều cường tráng.
Ngũ Y Y suy nghĩ cũng được, không nhìn tiếp nữa, nếu không được quán tính cho phép, lúc này cô sẽ nhìn xuống nơi bụng dưới đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...