Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Ngũ Y Y nhăn lại mặt bánh bao, ở phía sau Hoắc Phi Đoạt, hướng về phía lưng hắn làm mặt quỷ.

Hoắc Phi Đoạt chết tiệt!

Nhất định phải không ngừng nhắc nhở cô rằng bộ dạng của cô tàn tật bao nhiêu sao?

Trong lòng Ngũ Y Y đang oán hận mắng Hoắc Phi Đoạt, ngay cả tám đời tổ tông đều đã mắng đến mấy lần.

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên dừng chân lại, Ngũ Y Y sợ tới mức thu lại vẻ mặt.

Má ơi, không phải là sau lưng của người này cũng có mắt chứ?

Hoắc Phi Đoạt đưa lưng về phía Ngũ Y Y, thở dài, đột nhiên nói, "Em đến mức đó sao?"

"Hả?" Hoắc lão đại tự nhiên nói cái gì vậy?

"Không ôm em, em liền khóc sao?"

"Tôi. . . "

Tôi đâu có khóc chứ ! Tôi vì anh không ôm tôi mà khóc sao? Vậy mà là Ngũ Y Y tôi sao? Dựa vào!

Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm chỉ vào mũi mình.

"Aizz. . . Đúng là con gái. . . ."

Hoắc Phi Đoạt nói giọng điệu hiển nhiên, ngồi xổm người xuống, tay phải vẫy vẫy phía sau.


"Phi Đoạt, anh đang làm cái gì vậy?"

Ngũ Y Y tò mò nhìn chằm chằm phía sau lưng của Hoắc Phi Đoạt, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt.

Nhưng mà bắp chân của cô đột nhiên bị cánh tay của Hoắc Phi Đoạt móc lại, sau đó cô nhoài người về phía lưng của Hoắc Phi Đoạt.

"A. . . . ."

Đây là có chuyện gì vậy?

Tại sao cô mơ hồ đã bị Hoắc Phi Đoạt cõng trên lưng?

Một bàn tay của Hoắc Phi Đoạt thoải mái giữ được Ngũ Y Y, đứng lên, đi nhanh về phía trước, bước chân nhẹ nhàng lại thong dong.

Lúc này Ngũ Y Y không nhìn thấy biểu tình của Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía trước, vụng trộm cười.

"Này, này, tại sao anh muốn cõng tôi? Bản thân tôi có thể đi mà."

Ngũ Y Y vỗ đầu người nào đó.

Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, "Em dám đánh đầu tôi hả?"

Bàn tay của Ngũ Y Y dừng lại giữa không trung, nhe rắng cười, "Ha ha, đâu có, đâu có, tôi làm sao nỡ đánh anh, tôi là âu yếm, âu yếm đơn thuần, ha ha."


Hoắc Phi Đoạt chuyển động con ngươi, quay mặt đi, nụ cười thản nhiên kín đáo nói," Em xem em khóc thành bộ dạng gì rồi, thật sự là mất mặt. Không ôm em, em cứ khóc như vậy sao? Được rồi, xem như thương cảm em, bố thí cho em một chút, cõng em một đoạn đường đi."

Ngũ Y Y phát điên, "Tôi không khóc! Tôi đâu có khóc! Ánh mắt nào của anh nhìn thấy tôi khóc chứ? Tôi muốn xuống! Tôi không cho anh cõng, lại còn bị anh đổ oan! Người ta rõ ràng là không khóc!"

"Được được, con gái chính là phiền phức, khóc đến lợi hại như vậy, ngũ quan đều đã khóc đến không nhìn rõ."

Trong mắt của Hoắc Phi Đoạt tràn đầy sức sống, giọng nói lại lười biếng.

Ngũ Y Y há hốc mồm, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Được rồi, Hoắc lão đại nói cô khóc, vậy thì chính là cô khóc.

Hoắc Phi Đoạt chết tiệt, người này thật là, hắn nhất định phải biến sự thực thành, cô khóc cầu xin hắn cõng cô sao? còn nhiều truyện mới tại .

A a a a, tại sao ông chủ của cô lại tự cao tự đại như vậy!

A Trung chờ ở bên kia, vừa quay mặt, nhìn sang, thiếu chút nữa hoảng sợ nhũn chân ngã ngồi trên mặt đất.

"Mẹ của tôi!"

A Trung vịn vào một thân cây, mới miễn cưỡng đứng vững.

Đó là lão đại công ty Hắc Đế của bọn họ sao?

Vậy mà hắn. . . Cõng Ngũ Y Y!

Dựa vào!

Ngũ Y Y có âm mưu gì, mà lại có thể như vậy. . . . Làm càn!

A Trung nói với đàn em bên cạnh, "Bây giờ tôi đồng ý với quan điểm cậu vừa nói, vẫn là sinh con gái tốt hơn."

"Hả? Đúng không? Anh Trung anh cũng cảm thấy sinh con gái là tốt, đúng vậy đó, con gái rất dịu dàng khéo léo."

A Trung nhìn bóng dáng Ngũ Y Y cùng Hoắc Phi Đoạt, hung tợn nói, "Sinh con gái mặc kệ có nhiều khuyết điểm, đều có khả năng xảy ra ký tích, sẽ có ngày lấy được một người đàn ông tốt!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui