Tiêu Lạc cúi đầu mỉm cười nhìn cô bé đang bối rối này.
“Y Y!”
“Hả?”
Hắn nhìn mái tóc của cô.
Ngũ Y Y cúi đầu nhìn cúc áo trên áo của hắn.
“Y Y, sau này em đều cài cúc áo cho anh cả đời được không?”
“………..” Ngũ Y Y cắn môi, cô nở nụ cười nhẹ nhưng không trả lời hắn.
Mặt cô từ từ đỏ lên.
“Em không nói tiếng nào, anh coi như em đã đồng ý rồi nha.” Hắn cúi đầu nở nụ cười nhẹ bên tai cô, đột nhiên hôn vào má Ngũ Y Y một cái.
Ngũ Y Y hoảng sợ dùng sức đẩy Tiêu Lạc ra, nói lắp bắp: “Cúc áo, Cúc áo đã cài lại rồi…….Em, em còn có việc, em đi trước đây.”
Ngũ Y Y sợ hãi không dám nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ kia của Tiêu Lạc, cô mang theo cái đuôi bỏ chạy ra ngoài.
Tiêu Lạc mỉm cười, đi qua mở cửa ra, nói theo bóng lưng Ngũ Y Y: “Để báo đáp lại, anh mang vớ giúp em nha.”
“Không cần đầu.”
Ngũ Y Y sợ tới mức đóng cửa phòng mình lại.
Tiêu Lạc mỉm cười nhún nhún vai.
Đột nhiên hắn ý thức được chuyện gì, liền nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai đang đứng dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Lạc nhanh chóng đi vào phòng.
Tiêu Mai tức giận bỏ chén cơm, bà vỗ bàn nói với Ngũ Phong Tập: “Anh nhìn thấy rồi chứ? Đây là anh tận mắt nhìn thấy chứ? Không phải em nghe sai đồn sai, không em nói càn chứ? Anh hãy nhìn con gái anh đang quyến rũ em trai em thế nào? Vô lý quá rồi! Mới bao nhiêu tuổi đã thế này, không biết đã học những thủ đoạn ám muội này ở đâu nữa! Em tức chết rồi!”
Ngũ Phong Tập mất hứng nghiêm mặt lại, cau chặt mày nói: “Được rồi được rồi, em không cần phải nói nhiều, anh đảm bảo sẽ để cho em trai em và Nhân Ái đính hôn được chưa? Em không cần phải nói đi nói lại những lời này nữa.”
“Làm sao có thể gọi em trai? Chẳng phải lúc đó nó sẽ là em trai của anh sao? Nó sẽ quản lý công ty của anh. Đều là người một nhà, em để cho nó tự đi tìm vợ nhưng vẫn không tìm được người nào vừa ý. Em vừa thấy Nhân Ái đã biết con bé là một người tốt, nhìn thấy Y Y đã chán ghét làm sao.”
“Biết rồi biết rồi, anh nhất định sẽ để cho Nhân Ái và Tiêu Lạc đính hôn được chưa?”
“Nhưng mà cũng không được em muốn anh dạy dỗ Y Y lại, nói cho nó biết rõ đừng giở thủ đoạn gì quyến rũ em trai em, em trai em là hoa đã có chủ rồi, anh để Ngũ Y Y biết một chút, không cần phải cướp đoạt người đàn ông của chị mình.”
“Được được được, anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với nó, ăn cơm đi.”
Ngũ Phong Tập chịu đựng cũng sắp điên lên rồi.
Khi Ngũ Y Y thu thập xong liền đi xuống dưới nhà ăn cơm, Tiêu Mai trợn tròn mắt, hầm hực tức giận đi qua bên kia tập thể dục thẩm mỹ.
Ngũ Nhân Lệ đẩy miếng khoai tím còn thừa lại về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y ngạc nhìn nhìn chằm chăm vào Ngũ Nhân Lệ.
Ngũ Nhân Lệ vừa muốn nói gì đó, Ngũ Nhân Tâm tiến lên kéo ghế dựa ngồi xuống, làm Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức thu hai tay lại.
Ngũ Nhân Tâm trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, lại nhìn miếng khoai tím kia, rồi gắp bỏ vào miệng hỏi Ngũ Nhân Lệ: “Nhân Lệ, học xong môn tiết hai chúng ta đến bệnh viện thăm chị cả không? Dường như hôm nay tiêm xong mũi thuốc dinh dưỡng là có thể xuất viện rồi.”
“Ừ, được.”
Ngũ Nhân Lệ không dám nhìn Ngũ Y Y. còn nhiều truyện mới tại . o,, r. g
Ngũ Y Y đang chạy xe máy trên đường ngoại ô, vừa kịp lúc Hàn Giang Đình cũng chạy xe ngang qua.
Hàn Giang Đình vẫy tay hỏi Ngũ Y Y: “Này, em gái! Tối hôm qua có mơ thấy anh không?”
Ngũ Y Y bật cười, mở miệng nói: “Mơ thấy, mơ thấy Tôn Ngộ Không gọi cậu đó, có chuyện gì nói nhanh lên, tên ngốc tử kia!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...