“Được rồi, em biết là em đa nghi, anh cũng biết đó thôi, tại vì em quá quan tâm đến anh, anh Phi Đoạt, anh không được tức giận.”
Hoắc Phi Đoạt đang ở trước mắt, bản thân cô lại tìm kiếm khắp nơi, cô luôn lấy cảm xúc của hắn coi là cảm xúc của bản thân, từ trước đến nay bên cạnh hắn có những người thục nữ luôn luôn dè dặt nhìn sắc mặt của hắn, sợ nhất là sự tức giận của hắn.
Cô chỉ hy vọng hắn có thể thích cô.
Hoắc Phi Đoạt vì suy nghĩ cho sự an toàn của Ngũ Y Y, nên đã đưa Phúc Hi rời khỏi bữa tiệc từ rất sớm.
Trên đường đi, Hoắc Phi Đoạt không nói gì.
Một tay chống cằm nhìn ra ngoài bóng đêm, không nói một câu nào.
Phúc Hi ngồi bên cạnh hắn, luôn luôn quan sát vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt.
“Anh Phi Đoạt….”
Vừa nhìn qua đã thấy bộ dáng của hắn rất không vui vẻ.
“Em cũng dần dần trưởng thành rồi.” Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nói.
Hắn vẫn không liếc mắt nhìn Phúc Hi, vẫn nhìn vào bên ngoài bóng đêm.
“Những suy nghĩ ngây thơ khi còn bé, cũng nên từ bỏ rồi.” Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt không hề có một chút tình cảm yêu thương nào tiếp tục nói: “Dù cho đêm nay anh thật sự có dẫn theo người phụ nữ nào đi vào, hoặc là cùng với người phụ nữ nào xảy ra quan hệ, em cũng nên bình thản mà chấp nhận. Em chỉ là em gái của anh, anh đã nói qua không chỉ một lần rồi.”
Phúc Hi kinh ngạc cắn môi dưới, cố nén nước mắt nhìn một bên mặt Hoắc Phi Đoạt.
Tim cô rất rất đau, giống như có vô số cây dao cắm sâu vào ngực.
Phúc Hi cắn muốn nát môi mình, cô hung hăng quay mặt đi, vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ vừa ngoan cố nói: “Em không thể làm được! Vĩnh viễn cũng không thể.”
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Phúc Hi một cái, âm thầm thở dài.
Khi Ngũ Y Y được ra bên ngoài, Hoắc Phi Đoạt đã dẫn Phúc Hi rời khỏi bữa tiệc.
Cô tìm một vòng cũng không gặp được Tiêu Lạc.
A Trung nhận được lệnh của Hoắc Phi Đoạt ở lại bảo vệ Ngũ Y Y, hắn đến gần hỏi cô: “Cô tìm Tiêu Lạc sao?”
“Ừ, đúng vậy, lúc nãy hắn và tôi cùng đến đây.” Mời các bạn đọc tại . o rờ g để có chương mới nhanh nhất
Làm sao lúc này lại không thấy Tiêu Lạc nhỉ?
“Không cần tìm kiếm, vừa rồi, hắn đã ôm Ngũ đại tiểu thư rời khỏi đây rồi.”
“Hả? Ngũ Nhân Ái? Chú nói Tiêu Lạc đã ôm Ngũ Nhân Ái sao?”
Ngũ Y Y trừng to hai mắt, cô thật không dám tin.
Lại tìm một vòng, quả nhiên là bọn người Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai đều không có ở đây, xem ra đám người này đã về tới nhà rồi.
Ngũ Y Y nhíu mày lẩm bẩm một mình: “Cũng không thèm nói với tôi một tiếng nào, vậy mà đã đi rồi.”
Tiêu Lạc cứ như vậy mà đi sao? Bỏ mình ở lại sao?
Người luôn nói thích mình, chờ mình lớn lên, chờ mình thích người đàn ông là hắn, không nói một tiếng nào đã rời khỏi đây vậy sao?
A Trung nói: “Lão đại của chúng tôi đã dặn, để cho tôi đưa cô về nhà. Cô không cần lo lắng, hết thẩy đều đã có hắn.”
Ngũ Y Y hốt hoảng ngẩng đầu nhìn A Trung.
Trên gương mặt nhỏ nhắn khó kìm nén một nỗi bi thương.
Mặc kệ là hoàn cảnh đáng thương bao nhiêu, cô vẫn luôn hy vọng ấm áp từ xung quanh.
Cuối cùng, vẫn có một Tiêu Lạc mang theo hương vị của người mẹ đi về phía cô, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nhận thức được ấm áp, vậy mà phần ấm áp này đã rời khỏi cô rồi.”
Tiêu Lạc, làm sao anh có thể không để ý đến em, cứ như vậy mà bỏ đi trước chứ?
Là anh dẫn em đến đây mà.
Không tồi, chú Hoắc vẫn còn nhớ đến mình, còn cử người đưa mình về, nếu không có hắn, đêm nay cô là một người đáng thương tội nghiệp phải tự bắt xe về rồi.
Nghĩ tới đây, ngũ Y Y hít hít nước mũi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...