Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Tiêu Lạc ngồi xổm xuống bên cạnh Ngũ Y Y, hắn nhìn cô rồi cười ôn nhu.
Ngũ Y Y nhíu mày: “Là tiệc mà ba con nhóc kia đi sao?”
“Ừ. Là bữa tiệc thú vị đó.”
Ngũ Y Y quay mặt sang chỗ khác: “Em không muốn đi.”
Tiêu Lạc sau khi suy nghĩ, hắn liền chỉ trích: “ Ba cô ấy dựa vài cái gì mà có thể đi còn em thì không thể đi? Chẳng lẽ trong lòng em đều sợ hãi vậy sao?”
“Ai sợ chứ? Em không sợ!” Ngũ Y Y trợn tròn mắt la to lên.
“Vậy thì đi thôi, không cần quan tâm người khác đang nghĩ gì, mình chỉ cần đứng thẳng lưng mà bước đi, mình cần phải có một phần kêu ngạo thuộc về mình chứ.”
Đứng thẳng lưng, ba chữ này như dòng điện xoẹt qua đầu Ngũ Y Y.
Mẹ cô cũng từng nói qua với cô như vậy.
Bà vẫn hi vọng cô vẫn có thể đứng thẳng lưng tiếp tục sống.
Ngũ Y Y gật đầu nhìn Tiêu Lạc: “Cũng được….Các cô kia dựa vào cái gì mà không cho em đi thì em sẽ không đi? Tại sao em phải nghe theo lời bọn họ mà tiếp tục sống? Đi thì đi! Ai sợ ai chứ!”
Tiêu Lạc mỉm cười: “Anh có mang đến cho em một bộ lễ phục nè, không biết người nào đó rất mập, có thể mặc được không nhỉ?”
Ngũ Y Y không vui la to: “Ai mập hả? Em không có mập! Mắt anh có bị làm sao không?”
Ngũ Y Y mở to mắt, hung hăng liếc mắt trách mắng Tiêu Lạc, sau đó hai người cùng nhau cười.
Ngũ Y Y ở trong phòng thay bộ lễ phục nhỏ màu ngọc bích rất đẹp.
“Tại sao bộ lễ phục này lại ngắc như vậy?” Ngũ Y Y vừa nhìn bộ lễ phục đang mặc trên người vừa làm động tác khoa tay múa chân.
Quả thực size của Ngũ Y Y rất nhỏ, nhưng cô cũng không quá gầy, mặc vào lại rất đẹp.
Nếu để cho loại người như Ngũ Nhân Ái tay to kia mặc bộ lễ phục này, không chừng sẽ làm rách nát bộ lễ phục này mất.
“Em mặc vào có vừa không?” Tiêu Lạc ở bên ngoài nói vọng vào. sstruyen chuyên đi truyện từ .org mà thôi
“Ừ…..rất vừa……..” Ngũ Y Y cắn môi xoay người lại, bối rối nhìn dây khóa kéo ở sau lưng.
Chết tiệt! Thì ra là khóa kéo nằm ở sau lưng! Tay cô chỉ dài đến nửa lưng, cô làm cách nào cũng không thể với tới được một đoạn ở giữa lưng.
“Có cần anh giúp một tay không?” Giọng nói Tiêu Lạc nhẹ nhàng mang theo chút ý cười: “Anh nhớ là bộ lễ phục này của em có dây kéo nằm ở sau lưng……Em có thể kéo lại được không?”
Mặt Ngũ Y Y lập tức đỏ lên, sau đó xụ mặt xuống, bất mãn la to: “Anh biết rõ bộ lễ phục này có dây kéo phía sau lưng, sao anh còn nó?”
“Vì bộ này có màu sắc dẹp nhất. Rốt cuộc là em có muốn anh giúp một tay không?”
Ngũ Y Y nhìn nhìn phía sau lưng, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, anh vào đây giúp em một tay đi.”
Ha ha, nha đầu này chắc chắn rất mắc cỡ.
Y phục có mỏng không? Vì để làm xoa dịu sự ngượng ngùng của cô, hắn cố ý nói sang chuyện khác.
Tay hắn nắm lấy sợi dây kéo kéo về phía trước.
Ngón tay chạm vào da thịt cô, hình như lại có cảm giác rất mềm mại như tơ lụa.
Tiêu Lạc mím chặt môi, hắn không dám thở mạnh.
Anh vòng vo có ý nói em mập có phải không? Vừa lúc em mặc đúng size này.
“Kéo xong rồi.”
Ngũ Y Y nhìn vào trong gương, thoáng giật mình.
Trong gương phản chiếu cô gái có gương mặt xinh đẹp, chính là cô đây sao?
Cô thuận miệng hỏi: “Anh không cần phải cố ý lựa chọn bộ y phục cho em có dây kéo phía sau chứ?”
Tiêu Lạc đứng sau lưng Ngũ Y Y, cũng nhìn vào trong gương, đột nhiên hắn mỉm cười nói: “Chuyện này mà em cũng suy nghĩ được.”
“Hả?” Ngũ Y Y thật không ngờ Tiêu Lạc lại trả lời như vậy, cô hoảng hốt mở to hai mắt nhìn Tiêu Lạc trong gương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...