Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Cố Tại Viễn nghe được giọng nói như kẻ trộm nhặt được tiền của Ngũ Y Y, liền cảm thấy da đầu tê dại, bộp ngay một câu, "Cô không phải là con nhóc đó sao?"

Bộ dạng tươi cười của Ngũ Y Y tức khắc biến mất,cô nín thở hai giây, sau đó bùng phát rống to, "Tôi hỏi chú rốt cuộc là bị làm sao vậy? Không phải đã nói với chú rồi sao, không cho gọi tôi là con nhóc! Không được gọi! Tóc của tôi không có vàng, chú mới là tóc vàng, cả nhà chú đều là tóc vàng!"

Một hình tượng người đàn bà chanh chua điển hình điên cuồng hét, hét khiến cho Cố Tại Viễn trực tiếp choáng váng.

Má ơi, là phụ nữ mà lại dữ dằn như vậy.

Quả nhiên, người con gái mà Hoắc lão đại nhìn trúng rất có tố chất, đơn giản chính là cực phẩm.

Ngũ Y Y la hét thoải mái, lập tức cảm thấy không ổn, che miệng lại, vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng nói lí nhí, "Cái đó cái đó . . . . Ban nãy tôi là không cố ý nói sai, không phải nói ngài, ngài không cần để ý đâu, ha ha ha, Cố tổng, ngài muốn đặt biệt danh cho tôi thế nào cũng được, điều này là nói rõ chúng ta có quan hệ thân thiết nha, hắc hắc hắc hắc, tôi biết tính tình của ngài vô cùng thiện lương, vô cùng tốt bụng, có đúng không?"

Cố Tại Viễn xoa da đầu tê dại, "Đừng, cô trăm ngàn lần không được nói chúng ta có quan hệ thân thiết với người khác, tôi không đảm đương nổi trách nhiệm này đâu, tôi còn muốn giữ lại cái đầu đó."

Tổ tông của tôi! Lời nói này mà để Hoắc lão đại nghe thấy, còn không phải là trực tiếp đập vỡ bình dấm chua, lấy đầu của hắn xuống.


Ngũ Y Y ngốc lăng không hiểu được những lời này của Cố Tại Viễn là có ý gì.

Bất luận hắn nói cái gì, trọng điểm là phải nói ra yêu cầu của mình!

"Cố tổng à, Cố tổng vô cùng thiện lương thương dân, tôi, có một yêu cầu quá đáng muốn nói với chú . . . . "

Cố Tại Viễn cau mày, trực tiếp ngắt lời, "Cô đã biết có chuyện cần nói, vậy thì đừng dong dài, giảm bớt phiền toái."

Ô ô ô, giám đốc đáng thương nhất trong lịch sử còn không phải là Cố Tại Viễn hắn sao?

Đối mặt với đề nghị phỏng vấn của một học sinh năm nhất, hắn cũng không biết nên dùng cách gì để đối xử.

Lời nói kia của Hoắc lão đại là có ý gì, đến cùng là bảo hắn đồng ý, hay là không đồng ý?


Hoắc lão đại đáng ghét, chính là thích hành hạ người khác.

Ngũ Y Y xoay chuyển con ngươi, "Ai nha, tôi biết Cố tổng luôn thích nói đùa, thiện lương như vậy, làm sao lại không cho một tay mơ trong ngành tin tức như tôi một cơ hội đây? Là như thế này, trường học của chúng tôi cử tôi đi xin một cái hẹn phỏng vấn với chú, rất đơn giản, tuyệt đối không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngài, tôi có thể lấy đầu của mình ra bảo đảm với ngài."

"Cho dù tôi có thời gian, có muốn cho cô phỏng vấn, tôi cũng không thể đồng ý." Cố Tại Viễn gãi đầu thở dài.

"Sao?" Ngũ Y Y trực tiếp nghệch mặt ra.

"Cô cần có đầu, vậy hãy suy bụng ta ra bụng người, nghĩ giúp tôi đi, tôi cũng là người, tôi cũng cần đầu. Có đúng không?"

"Đúng vậy. . . .. Hả, cái gì, Cố tổng, ngài đang nói cái gì?"

Ngũ Y Y một đầu đầy vạch đen.

Cô chỉ hỏi hắn có đồng ý phỏng vấn hay không, có ai hỏi hắn muốn đầu hay không đâu, làm sao mà nói chuyện với tên họ Cố này lại mệt như vậy.

Cố Tại Viễn xụ mặt, nghiêm túc nói, "Nói đơn giản chính là, tôi không thể đồng ý cho cô phỏng vấn. Cứ như vậy nhé, tôi bận rồi!"

Cạch! Cúp điện thoại của Ngũ Y Y, Cố Tại Viễn đã toàn thân toát mồ hôi, mở rộng cà vạt, dùng sức kéo xuống, tự nói với mình, "Mình từ chối nha đầu kia như vậy, có phải là đúng ý lão đại hay không? A a a a, muốn điên luôn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui