Ngũ Y Y lau nước miếng bay tứ tung, nói tiếp, "Cô giáo phân công tôi đi phỏng vấn Cố Tại Viễn."
"Sao?" Hoắc Phi Đoạt nhíu mày.
Cố Tại Viễn?
"Tôi không có cách nào liên lạc với Cố Tại Viễn, chú thì có, chú gọi điện cho Cố Tại Viễn, bảo hắn đồng ý cho tôi phỏng vấn có được không?"
Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ một chút, "Điều này rất quan trọng sao?"
"Tất nhiên là quan trọng! Đây là cơ hội thật tốt để tôi tăng lên thực lực của bản thân, hơn nữa còn có thể kiếm được tiền đấy."
"Có thể nói cho em biết số điện thoại của Cố Tại Viễn, nhưng mà em làm thế nào để cảm tạ tôi đây?"
Ngũ Y Y lau mồ hôi lạnh.
Chỉ muốn hỏi số điện thoại thôi, đối với Hoắc lão đại mà nói, chuyện nhỏ này giống như hạ bút thành văn, chuyện nhỏ như vậy mà hắn cũng muốn lừa gạt cô, hừ, làm giàu thì thường không có nhân đức.
"Tôi nghèo như vậy, chú còn muốn tôi cảm tạ như thế nào đây?"
"Dùng thịt, tôi không ngại." Lúc Hoắc Phi Đoạt nói ra hai chữ "dùng thịt", chính hắn cũng sửng sốt một chút.
Hắn thế nhưng chưa bao giờ nói những lời mập mờ như thế với bất cứ cô gái nào, đổ mồ hôi lạnh.
"Hả?" Ngũ Y Y giật mình, vài giây sau mới biết rõ cái gì gọi là thịt, sau đó cắn răng nghiến lợi, "Đến mức đó sao? Hỏi chú cái số điện thoại mà cũng cần cảm tạ như vậy, hừ, tôi không cần chú cho số điện thoại, chú thật xấu xa!"
Ngũ Y Y vội vàng cúp điện thoại, hai bàn tay ôm ngực, nơi đó có trái tim nhỏ bé, đang nhảy thình thịch thình thịch không ngừng.
Dùng thịt?
Má ơi, quá xấu hổ!
Chú Hoắc vậy mà lại sắc a!
Thật không chịu nổi.
Tinh tinh! Một tiếng, âm thanh có tin nhắn mới.
Ngũ Y Y cẩm điện thoại lên nhìn, là Hoắc Phi Đoạt gửi tới, trên đó viết "Mời tôi uống cà phê. Số điện thoại của Cố Tại Viễn: . . . . . . "
Ngũ Y Y mím môi nở nụ cười.
Cũng biết Hoắc Phi Đoạt không phải là người xấu xa như thế.
Chú Hoắc à chú Hoắc, mặc dù giọng nói của hắn nghiêm khắc, tính tình lại rất xấu, nhưng mà gặp phải chuyện gì đi tìm hắn là chính xác.
Ka ka ka ka ka, quá tuyệt vời! Có số điện thoại của Cố Tại Viễn, giống như hai vạn đồng kia đã là vật trong túi.
Cố Tại Viễn đang xem tài liệu, chuông điện thoại vang lên.
Hắn cầm di động lên nhìn, là Hoắc Phi Đoạt.
"Lão đại . . . . "
"Nha đầu kia muốn tìm cậu phỏng vấn."
Ngay từ đầu Hoắc Phi Đoạt đã nói những lời này, làm cho Cố Tại Viễn thẳng tắp bối rối.
Nha đầu kia, rốt cuộc ai là nha đầu kia.
"Tôi nói này lão đại . . . . . "
"Nên đối phó với nha đầu kia thế nào, chắc cậu cũng hiểu được?"
"Tôi nói . . . . ."
"Chuyện này xử lý không được, tôi cảm thấy đúng lúc tìm cậu luyện võ."
Không đầu không đuôi nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội thở dốc.
Đơn thuần chính là tính cách làm mưa làm gió, sát phạt quyết đoán của Hoắc Phi Đoạt.
"Tôi . . .. . " Cố Tại Viễn cầm di động, thiếu chút nữa nghẹn chết.
"Tôi . . . .. Tôi thật là xui xẻo như vậy! Tôi cũng không biết đối phó với nha đầu nào của anh đấy, đã cúp rồi? Tìm chỗ chết, làm gì động một chút là luyện võ chứ, ô ô ô."
Cùng Hoắc Phi Đoạt luyện võ, nói cách khác, chính là đi làm bao cát cho Hoắc Phi Đoạt.
Trừ bị đánh, còn có thể có kết quả khác sao?
Lúc thư kí đưa trà vào, liền thấy Cố tổng coi trọng khuôn mặt xinh đẹp trước sau như một, đang phát điên kéo tóc mình.
Giống như bị điên vậy.
Một lát sau, cuối cùng Cố Tại Viễn cũng hiểu ró, "Nha đầu kia" trong miệng lão đại là chỉ nha đầu đó. (ặc, nha đầu kia với nha đầu đó có khác nhau gì sao?)
"Cố tổng sao? Ha ha ha, chú có khỏe không, tôi là Ngũ Y Y, học sinh đại học hệ tin tức, hắc hắc hắc hắc, chúng ta đã từng gặp mặt rồi, ngài nhớ không, cái tiền quyên góp, cái đó cái đó tôi ca hát quyên tiền từ thiện đó, ha ha ha ha, tôi chính là Ngũ Y Y . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...