Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Ngũ Y Y sau khi nghĩ xong, tìm số điện thoại của Hoắc Phi Đoạt, gọi đi.

Hoắc Phi Đoạt đang cùng vài giám đốc công ty mở cuộc họp, tất cả nhân viên đều đang thu lại cái đuôi, dè dặt ngồi ở đó, chờ bị mắng.

Bản tiến độ kế hoạch ba tháng một lần không làm Hoắc lão đại hài lòng, nhất là bị Hoắc lão đại bắt bẻ nghiêm khắc, giờ còn bị hắn hung hăng mắng cho một trận.

Đột nhiên, điện thoại di động của Hoắc Phi Đoạt rung lên.

Hoắc Phi Đoạt đang định nhấn nút từ chối, chợt liếc nhìn màn hình một cái, phát hiện là Ngũ Y Y gọi tới, tức khắc nhíu chặt chân mày, rùng mình.

Vật nhỏ mà lại chủ động gọi điện thoại cho hắn sao?

Cảm giác vui mừng! Nhanh chóng truyền khắp toàn thân.

Hoắc Phi Đoạt cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía mấy người đàn ông ở đối diện, phất tay một cái, nhàn nhạt phân công, "Hôm nay họp tới đây thôi, các người đi về trước đi."

Mấy ông giám đốc đều sửng sốt một chút không dám tin, sau đó liền hiểu ra, tất cả đều nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Trời ạ, toàn thân trở ra! Thế nào cũng không nghĩ tới lại may mắn như vậy!

Sau khi ra ngoài, một ông giám đốc nói với người bên cạnh, "Cũng không biết người nào gọi điện thoại tới, mà lại có thể khiến cho Hoắc lão đại không nhận điện thoại lúc làm việc cũng phải phá lệ, thật là không thể tưởng tượng nổi! Mạng mình hôm nay thật lớn."


"Có phải là cha mẹ của lão đại gọi tới không? Bệnh tình nguy kịch chẳng hạn?"

"Suỵt! Lão đại của chúng ta căn bản là không có cha mẹ! Lời nói này trăm nghìn lần không được nói ra ngoài, nếu không nhất định phải chết!"

Hoắc Phi Đoạt xoay ghế giám đốc, mặt nhìn về phía cửa sổ, nhìn dòng người qua lại bên dưới, sau đó mới nghe điện thoại.

"A lô?"

"Là chú Hoắc sao?" Giọng nói hề hề như kẻ trộm của Ngũ Y Y truyền qua, làm cho lỗ tai của Hoắc Phi Đoạt có chút ngứa.

"Không phải."

"Hả? Làm sao lại không phải? Nghe giọng nói rõ ràng là đúng mà!" Ngũ Y Y quệt miệng oán trách.

Thiệt là, Hoắc Phi Đoạt phủ nhận cái gì? Tưởng là người khác không nghe thấy giọng nói từ tính đặc biệt của hắn sao?

Hoắc Phi Đoạt chau mày, "Ở nơi này chỉ có Hoắc Phi Đoạt, không có chú Hoắc."

Ôi trời . . . . Thì ra là hắn lại chấp nhặt cái vấn đề xưng hô này.

"Được rồi được rồi, là tôi sai rồi, tôi nói sai rồi, được chưa? Phi Đoạt, Phi Đoạt được chưa? Thiệt là, người ta muốn gọi chú một cách kính trọng, chú lại phản đối, khăng khăng muốn khác người, nhất định bắt tôi gọi tên chú, Phi Đoạt."


Hoắc Phi Đoạt nói một câu hai nghĩa, "Đối với người khác, sẽ là như vậy. Nhưng mà đối với em . . . . . . Tôi không thể làm trưởng bối của em."

Ngũ Y Y trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Hoắc Phi Đoạt có ý gì đây?

Cái gì mà không thể làm trưởng bối của cô?

Chỉ có thể cùng vai vế sao?

"Oh, Phi Đoạt, tôi muốn nói với chú, tôi có một chuyện nho nhỏ muốn xin chú giúp. Hì hì." Ngũ Y Y lại cười hề hề như kẻ trộm.

Hoắc Phi Đoạt lại buồn cười, kìm nén, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, tư thế vô cùng đẹp, "Ừ, cũng biết vật nhỏ em không có chuyện gì thì sẽ không gọi đến, chính là sẽ không nhớ đến tôi."

Ai u, chú Hoắc thật là chua.

"Cũng nhớ, thật sự nhớ, ai bảo chú là chủ nợ của tôi cơ chứ."

"Nói đi nha đầu, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ?"

"À, là như thế này, cô giáo của tôi phân công nhiệm vụ phỏng vấn cho tôi, nói là phỏng vấn thành công thì sẽ có tiền thưởng, chú nghĩ mà xem, tôi kiếm được tiền thưởng là có thể sớm trả hết nợ cho chú không phải sao?"

Nghe Ngũ Y Y dài dòng, chân mày của Hoắc Phi Đoạt từ từ nhíu lại.

Sớm trả hết nợ cho hắn?

Đó không phải là kết quả mà hắn muốn.

Ngũ Y Y lau nước miếng bay tứ tung, nói tiếp, "Cô giáo phân công tôi đi phỏng vấn Cố Tại Viễn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui