Không không!
Mình thật không nên nói thêm một câu cuối cùng " Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều." Đây không phải dấu đầu lòi đuôi sao.
Ngũ Y Y dùng tay gõ vào đầu mình, cái đầu đần độn này không dùng được rồi.
Tiêu Lạc tao nhã cười, "Tôi sẽ không nghĩ ngợi nhiều, tôi sẽ coi như trong lòng em có tôi. Ha ha ha."
Ngũ Y Y đen mặt lại.
Cô thực muốn chết.
"Vậy, vậy cái kia, gặp lại sau, tôi đến nhà rồi, bye bye!"
Cúp điện thoại, bộ dạng hoảng hốt như chạy chối chết.
Ngũ Nhân Ái bưng một mâm hoa quả trong tay, đẩy cửa phòng Tiêu Lạc, lại nhìn thấy Tiêu Lạc dựa vào cửa sổ cười yếu ớt, vui vẻ, mặt đẹp như ngọc, nhìn đến ngây người.
"Sao lại xuống giường? Eo thế nào rồi?"
Khuôn mặt Ngũ Nhân Ái đỏ ửng, đi vào.
Tiêu Lạc nghe thấy nhìn qua, mỉm cười gật đầu, "Không có gì, Nhân Ái, không cần lo lắng."
"Lại đây ăn chút hoa quả đi, em vừa mới gọt, còn rất tươi."
Ngũ Nhân Ái không chịu được nụ cười thân thiết của Tiêu Lạc, mặt thoáng cái nóng lên.
"Ừ, cảm ơn em, Nhân Ái, em thực hiền lành."
Tiêu Lạc khen Ngũ Nhân Ái, ngồi trên sô pha, đối diện với Ngũ Nhân Ái, cùng nhau ăn hoa quả.
Ngũ Nhân Ái hạnh phúc nhìn Tiêu Lạc.
Tâm trạng của Ngũ Y Y thật tốt, còn hiện ra chút ngượng ngùng của cô gái nhỏ.
Trời ạ, có phải Tiêu Lạc biết được cái gì rồi hay không?
Vì sao ban nãy anh ấy nói cô "Trong lòng có anh"?
A a a a, xấu hổ chết người rồi.
Ngũ Y Y xấu hổ tức giận, dùng tay xoa loạn trên mặt, như muốn đem nặn mặt mình thành bột mì.
Điện thoại cùa A Trung vang lên, hắn nối máy, "Gì? Ai?. . . . . Cái gì? Cố thiếu đến biệt thự Vọng Hải? Cái gì? Cậu ta còn mang qua đó mấy người phụ nữ? Cái gì? Chuốc rượu? Cậu nói, mấy người...đàn bà kia cố ý chuốc rượu cho lão đại? Được được, tôi sẽ về ngay!"
Động tác của Ngũ Y Y cứng đờ, lỗ tai nhỏ liền dựng thẳng lên.
Cái gì?
Chú A Trung nói cái gì?
Cố thiếu dẫn vài người phụ nữ đi đến biệt thự của chú Hoắc? Còn cố ý chuốc rượu chú Hoắc?
Muốn làm cho chú Hoắc say khướt? . . . . . . Sau đó sẽ. . . . . .
Không phải chứ?
Phụ nữ bây giờ sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ!
Đàn ông không chuốc rượu cô thì thôi, cô lại còn đi chuốc rượu đàn ông? Có còn là lẽ thường không?
A Trung nói với tài xế, "Cho đến bây giờ Cố thiếu chưa bao giờ là người ngu ngốc, lại thích diễn kịch cùng mấy người phụ nữ. Cậu ta nói chuyện lung tung với phụ nữ, lão đại của chúng ta đều không để ý, này cũng thôi, vị gia kia lại còn đem phụ nữ đến biệt thự, tốt thôi, phải đi nói cho lão đại mới được.
Ngũ Y Y càng mở to mắt.
Tái xế trẻ tuổi, thích xem náo nhiệt, cười đến sung sướng, " Không phải có rất nhiều phụ nữ sao? Ha ha ha, lão đại của chúng ta có thể ỷ vào thân thể khỏe mạnh, sẽ chơi Np hay không?
"P cái đầu mày! Nói bậy nói bạ!" A Trung không nể tình cốc đầu cậu ta một cái, "Lão đại của chúng ta là loại người như vậy sao?"
Tài xế quyệt miệng, ứa nước mắt, gật gật đầu, "Không phải. không phải, Lão đại của chúng ta cực kỳ không phải. . . . "
A Trung thở dài đứng lên, "Muốn nói đến sức khỏe của lão đại chúng ta. . . .bao nhiêu P ở dưới cũng không đủ. . . ."
Ngũ Y Y nghe được một đầu khói thuốc súng, đột nhiên hét to một tiếng, " Sao có thể như vậy! ! !"
A. . .
A Trung và tài xế đều sợ hết hồn.
Lúc nãy, hai người bọn họ lại quên đi cô bé ngồi phía sau này rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...