Năm cô gái cùng si mê nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Một bàn tay Cố Tại Viễn đỡ sau eo, nhe răng trợn mắt, "Đến đỡ đại gia đi."
Không cô nào chú ý đến hắn.
Cố Tại Viễn tức giận đến trợn trắng mắt.
Rất tốt, bọn họ thấy đại ca, liền trực tiếp bỏ quên Cố Tại Viễn hắn, đúng không?
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nhìn qua mấy cô gái, không hờn giận nói, "Làm sao lại có phụ nữ?"
"Gì? Đại ca, không phải tôi đã báo qua với anh sao? Muốn dẫn vài cô xinh đẹp đến đây, không phải anh cũng không đưa ra ý kiến sao?"
"Vớ vẩn!" Hoắc Phi Đoạt nhíu mày. Có lẽ do hắn ngắt điện thoại nhanh quá, không nghe được Cố Tại Viễn nhắc đến đem phụ nữ tới.
Hoắc Phi Đoạt không vui liếc năm cô gái, hung hăng nói, "Đều đuổi đi."
"Hả?" Năm cô gái và Cố Tại Viễn kinh hãi kêu lên cùng một lúc.
"Không phải chứ, đại ca? Người ta từ rất xa đến đây, đến đây chính là khách, anh cũng không thể không nể mặt như vậy, đuổi người ta đi."
Ngải Mễ nhảy dựng lên, vừa đi về phía Hoắc Phi Đoạt, vừa cởi áo choàng trên người xuống.
Ả mặc váy ngắn thấp ngực bên trong, phía trên không biết làm như thế nào, khiến cho "hai bán cầu" đầy đặn như sắp nhảy ra ngoài, phía bên dưới cùng lắm chỉ đến bắp chân.
"Hoắc tổng...Không cần đối xử độc ác với người ta như vậy chứ." Ngải Mễ lẳng lơ ra sức lắc mông, kiều diễm hướng đến Hoắc Phi Đoạt.
Cố Tại Viễn ngầm lắc đầu, Ngải Mễ này thật đúng là lỗ vốn rồi, xem mông kia lắc thành cái gì rồi.
Ngải Mễ là nữ MC nổi tiếng ở vùng này, ai ai cũng biết, rất nhiều người đều muốn ăn một bữa cơm với vị nữ MC này.
Nhưng Ngải Mễ rất kiêu ngạo.
Cự tuyệt không biết bao nhiêu người rồi.
Ngải Mễ đi đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cười nũng nịu, ánh mắt đung đưa khẽ híp, gần như có thể khiến cho toàn bộ đàn ông bị điện giật, "Hoắc tổng, khó khăn lắm người ta mới đến đây một chuyến, bình thường đều rất bận, anh không thể vui đùa một chút với mọi người sao."
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, nhìn lướt qua Ngải Mễ, hỏi Cố Tại Viễn, "Cô ta là ai?"
Ngải Mễ suýt nữa ngã nhào.
Cố Tại Viễn há hốc miệng, "Không phải chứ đại ca, ngay cả nữ MC Ngải Mễ mà anh cũng không biết? Người ta là người đẹp hàng đầu đấy! Thật nổi tiếng..."
"Tên là gì?"
Hoắc Phi Đoạt lại đả kích Ngải Mễ một lần nữa.
Cũng may, khả năng chịu kích thích của Ngải Mễ hơn mức bình thường, cô nàng vuốt đầu của mình, núng nịu nói, "Em là Ngải Mễ, Hoắc tổng..."
Cố Tại Viễn như chó lấy lòng chủ (nịnh hót), "Đại ca thân ái, hãy cho mấy cô ấy ở lại một lần đi, được không? Anh nhìn eo người ta đều bị anh làm sắp gãy rồi."
Hoắc Phi Đoạt khẽ thở dài, lạnh lùng nói, "Được rồi, trước mười giờ phải rời đi."
Ngải Mễ sửng sốt một chút, lập tức vui mừng kêu lên, "Thật tốt quá! Hoắc tổng, anh thật tốt bụng."
Hoắc Phi Đoạt không nể mặt mà sửa lại, "Tôi và tốt bụng cho tới bây giờ chẳng có liên quan."
Ngải Mễ đen mặt.
Đều nói Hoắc Phi Đoạt rất khó gần gũi, cách người ngoài nghìn dặm, thật đúng là khúc xương khó gặm.
Năm cô gái đều điên cuồng, hưng phấn giống như uống thuốc lắc, chạy đi dọn dẹp bàn ăn, mang ra một bàn đầy món ngon.
Hoắc Phi Đoạt uể oải ngồi một chỗ, yên lặng uống rượu.
Cố Tại Viễn thỉnh thoảng chạm ly cùng Hoắc Phi Đoạt, cũng một ly tiếp một ly.
"Này, đại ca, hôm nay anh không vui à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...