A Trung tức giận nói, "Cô còn dám nói là cô không trêu trọc anh ấy tức giận? Vậy thì cô nói cái gì! Vẫn là tiếng người sao? Nào có ai oán trách lão đại của chúng tôi như cô? Còn không có ai dám không biết lớn nhỏ mà nói lão đại của chúng tôi đâu! Cô ăn gan báo à! Lão đại của chúng tôi đối với cô thật tốt, mua quần áo cho cô, còn mua giày, lão đại của chúng tôi chưa từng đối tốt với ai như vậy, chỉ có cô! Cô thật nhẫn tâm như vậy sao? Người khác đối với cô như vậy, cô không có cảm giác gì sao?"
Ngũ Y Y quyệt miệng thật muốn khóc," Chú A Trung, ô ô ô, chú đừng nói nữa, chú càng nói tôi càng sợ."
Cô rất sợ hãi thủ lĩnh Hắc bang- Hoắc Phi Đoạt, trong cơn tức giận, ném cô cho cá sông Trường giang.
Ô tô khởi động, vòng vo một hồi, hướng đến nhà của Ngũ Y Y .
A Trung tức giận đến vung nắm tay, "Trên thế giới này sao lại có loại phụ nữ như cô chứ? Chúng tôi thực xui xẻo muốn chết! Tại sao lại gặp phải cô chứ! Tức chết tôi! Tức chết lão tử rồi!"
Ngũ Y Y núp ở phía sau, bĩu môi, run rẩy yếu ớt hỏi," Chú A Trung, Hoắc lão đại có tức giận không, có thể răng rắc xử lí tôi không?"
"Có thể! Thực có thể! Vô cùng có thể!" A Trung bị tức giận, đi về phía ngược lại.
Cái miệng nhỏ nhắn của Ngũ Y Y quắt lại, cuối cùng, oa một tiếng, khóc thét lên.
Cô không muốn chết mà, không muốn chết đâu.
Bị A Trung làm cho sợ hãi.
Mẹ ơi, mẹ của con ơi, chọc chú tức giận, lỗi này thật lớn.
Ở cạnh ông chú này sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.
"Này này này, cô khóc gì chứ, dọa cô thôi mà, không phải thật đâu, cô rất an toàn được chưa? Cô sẽ sỗng lâu khỏe mạnh hơn tôi, xin cô tiểu tổ tông, xin cô đừng khóc, cô mà khóc nữa là tôi sẽ khóc đấy!"
Hoắc Phi Đoạt ngồi trên chiếc xe phía sau, khuôn mặt xanh mét vì tức giận.
Ngũ Y Y lại quan tâm tới Tiêu Lạc!
Có phải cô ta thích Tiêu Lạc không?
Yêu Tiêu Lạc sao?
Ý nghĩ này làm cho Hoắc Phi Đoạt suýt nữa muốn giết người.
Hai nắm tay, rất nhanh siết chặt.
Hoắc Phi Đoạt định đi xem Ngũ Y Y ngồi trên chiếc xe kia. Chiếc xe quẹo qua đi về một hướng khác.
Hoắc Phi Đoạt cười khổ một tiếng.
Vừa rồi hắn còn ảo tưởng, cô bé kia sẽ nhảy xuống xe, ôm cánh tay của hắn nói, cô không quay về, cô vừa mới nói đùa, cô muốn ngủ ở chỗ của hắn.
Xem ra, đây đều là ý nghĩ của một mình hắn.
Chính mình thật buồn cười!
"Lão đại, đi đâu?"
Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại, dặt quả đám trên trán, phiền muộn nói, "Tùy tiện!"
Ách...Tài xế mắt choáng váng.
Tùy tiện là nơi nào?
Được rồi, vậy thì tùy tiện lái đi, cùng lắm thì phí chút tiền xăng, lái trên đường cả đêm.
Điện thoại trong tay Hoắc Phi Đoạt vang lên, chẳng lẽ cô bé kia gọi tới?
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt dấy lên hi vọng, nhanh chóng nhận điện thoại.
"A lô?"
"Trời ơi, lão đại, anh đang ở đâu hả? Buổi tối có hạng mục gì sao? Tôi ở bên này nhàm chán đến cả trứng cũng đau rồi.” Âm thanh của cà lơ phất phơ của Cố Tại Viễn truyền tới.
Hoắc Phi Đoạt lại thất vọng, mày lập tức nhăn lại, thuận miệng nói," Vậy đến biệt thự Vọng Hải đi."
"Hả? Thật sao? Hắc hắc hắc, lão đại, anh thật sự cho tôi đi biệt thự của anh sao? Rất thích thú! Lão đại, cuối cùng anh cũng cho tôi đi?"
Hoắc Phi Đoạt phiền chán nói ngắn gọn, "Dong dài cái gì! Muốn đến thì đi nhanh đi!"
"Được, đi ngay lập tức! Đúng rồi, lão đại, tôi mang qua đó vài cô nhóc mới nhé! Rất tốt rất tốt.”
Âm thanh của Cố Tại Viễn biến mất trong tiếng cười nham hiểm.
Hoắc Phi Đoạt thở dài, gợi không nổi một chút hứng thú, "Vậy tới biệt thự Vọng Hải đi."
"Dạ, lão đại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...