Phải đến giây phút bước chân lên lục địa châu Phi, Hướng Vinh mới hoàn toàn sống lại.
Hết một chuyến bay đường dài, và rồi chờ nối chuyến, cậu đi theo những người bạn đồng hành một cách máy móc.
Người ta làm gì, cậu làm đó.
Nhịp bước ổn định, đối đáp trôi chảy song đầu óc mù mờ như lạc trong hoang đảo.
Cậu lên máy bay thì vùi đầu ngủ quên trời quên đất, dường như muốn ngủ bù cho những tháng ngày ở Bắc Kinh.
Cậu cho phép bản thân chìm đắm trong cơn lạc lối suốt chuyến bay, hơn nữa còn dặn lòng phải quên hết mọi thứ ở Bắc Kinh khi đã đặt chân lên châu Phi, chỉ một lòng một dạ tập trung gầy dựng sự nghiệp.
Mọi thứ diễn ra như ý nguyện.
Dự án của tập đoàn XX được khởi công rất nhanh, gần như chạy đua với thời gian, thể hiện đầy đủ tinh thần năng động và hiệu suất cao trong phương diện xây dựng của nước nhà.
Hướng Vinh đã bắt đầu lao vào guồng quay công việc với đội ngũ kiến trúc sư.
Cậu dần nhận ra để hoàn thành các công trình bên đây, không chỉ dựa vào vốn kiến thức chuyên ngành sẵn có mà còn dính líu rất nhiều đến mảng kỹ thuật dân dụng.
Mỗi khi đó, cậu sẽ nghĩ đến Bành Hiên —— Người duy nhất học xây dựng công trình kỹ thuật dân dụng trong Tứ Đại Kim Cương.
Tiếc là không thể liên lạc với Bành Hiên nữa.
Bữa họp mặt cuối cùng kết thúc không mấy vui vẻ đã trở thành cái cớ để cậu không đưa số điện thoại mới cho các anh em.
Chẳng phải cậu không muốn liên hệ với họ, mà là sợ rằng có ai đó buột miệng nói với Chu Thiếu Xuyên.
Khi đó, hết thảy mọi cố gắng của cậu đều tan thành mây khói.
Cậu biết bản thân chẳng còn sức lực trốn hắn thêm lần nữa.
Vì thế vào lúc này, cậu đã tự giác thừa nhận chính mình là một người hèn nhát.
Hiện giờ những người duy nhất còn liên hệ với Hướng Vinh là gia đình cậu mợ, Hướng Hân và Dương Hi.
Tận nửa năm sau, Hướng Hân mới biết hoá ra anh hai không Nam tiến đến Quảng Châu mà là bay hàng ngàn dặm đến Ethiopia.
Lúc Hướng Hân hay tin thì gần như phát điên tại chỗ.
Cô gọi điện thoại đường dài cho Hướng Vinh mà chẳng màng đến chênh lệch múi giờ.
Hướng Vinh vốn đã lên giường đi ngủ, nhưng vẫn gắng gượng trả lời chiếu lệ mấy câu.
Sau cùng, cậu thiếp đi trong bài lên án mấy ngàn chữ của cô.
Hướng Hân đã mắng, cũng đã khuyên, nhưng trước sau vẫn không thể lay động Hướng Vinh.
Bẵng đi một thời gian, Dương Hi gửi một tin nhắn cho cậu.
【Anh, người ấy đã đến.
Ảnh trực ở cổng trường suốt một tuần.
Em không cho Hân gặp ảnh.
Ảnh nói với bảo vệ muốn tìm người, bảo vệ gọi điện thoại tới cũng là em nghe máy...!Em không cho ảnh vào.】
Đại học Quân y có tiếng quản lý nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể ra ra vào vào như cơm bữa.
Muốn vào thì phải đăng ký, còn phải chờ bảo vệ xác nhận mới cho vào.
Dù Chu Thiếu Xuyên có dùng tiền cũng không làm được gì, huống hồ hắn không có mối quan hệ với quân đội.
Hướng Vinh hồi âm hai chữ "Đã biết".
Cậu nhìn sững lên trần nhà hơn mười phút, tưởng tượng Chu Thiếu Xuyên lang thang chờ đợi ở cổng trường và bị người ta từ chối hết lần này đến lần khác, tâm trạng phải thất vọng cỡ nào chứ, mà còn những một tuần...!Tựa như đã hoàn toàn chứng minh sự bền bỉ và tình cảm sâu đậm của người nọ.
Ý nghĩ vừa loé lên, cậu đã thầm chửi "Đồ khốn nạn" —— Dĩ nhiên là tự chửi chính cậu.
Nếu xung quanh không có đồng nghiệp, ắt là cậu đã tát hai phát thật mạnh vào mặt mình —— Vừa lòng chưa? Đắc ý chưa? Cậu tự vấn bản thân.
Chu Thiếu Xuyên nhớ mày.
Cậu ấy đi khắp nơi tìm mày, đủ để chứng minh mày quan trọng ra sao trong lòng cậu ấy rồi đúng không? Đừng nghĩ vẩn vơ nữa! Ai yêu nhau rồi đột ngột chia lìa cũng như thế! Chờ một tháng thử xem, đến khi Chu Thiếu Xuyên tỉnh táo, biết mày thay lòng đổi dạ từ miệng đám Vương Nhận thì nhất định phải hận mày thấu xương!
Nhưng, thà hận còn hơn đọng lại nuối tiếc.
Tình cảm dẫu mãnh liệt đến mấy cũng dần phai nhạt theo thời gian, để rồi sau cùng trở thành cảm giác chán ghét.
Chán ghét đến nỗi không muốn tìm kiếm, cũng không muốn nhớ về một người bội bạc.
Thời gian vĩnh viễn là thứ mạnh mẽ nhất, Hướng Vinh tin nó và đã lĩnh hội nó một cách sâu sắc.
Năm thứ nhất, y còn mơ thấy Chu Thiếu Xuyên.
Tỉnh dậy thì con tim chìm thẵm trong đau khổ, đôi mắt khô khốc hoen đỏ.
Thời gian càng dài, số lần mơ thấy hắn càng ít đi.
Đến năm thứ ba, y mơ thấy mình và Chu Thiếu Xuyên gặp nhau trên phố.
Hai người chưa nói câu nào đã lao vào đánh nhau tới tấp.
Còn diễn biến như thế nào thì chẳng rõ lắm, bởi y bị một tiếng chuông báo thức gọi dậy.
Về sau, hầu hết những giấc mơ đều ngập trong bầu không khí căng thẳng.
Đôi khi Hướng Vinh nghĩ rằng, dẫu sao y đã nợ Chu Thiếu Xuyên quá nhiều.
Nếu một ngày nào đó gặp phải hắn, thôi thì cứ để Thiếu gia đánh một trận cho thoả thích.
Y tuyệt nhiên không đánh trả.
Ý nghĩ này tồn tại đến năm thứ năm.
Một hôm nọ, y trở về từ công trường thì thay đổi.
Tắm mình dưới ánh nắng ấm áp trên phố, y bỗng thấy chuyện này không khả thi.
Y từng muốn biết phần thắng sẽ nghiêng về ai trong cuộc chiến giữa Bát Cực Quyền và Kickboxing.
Chẳng qua Thiếu gia ra tay rất ác, nếu để hắn đấm y liên tục thì tấm thân này phải vào thẳng bệnh viện mất.
Vậy...!nhường hắn ba đòn thôi? Sau ba đòn, y không đánh trả nhưng vẫn phải tự vệ chứ.
Nghĩ tới đây, y bỗng bật cười.
Đón ánh nắng vàng óng ả của Ethiopia, y ngỡ ngàng sau tiếng cười khe khẽ.
Hoá ra y rốt cuộc đã tìm lại nụ cười của mình...
Dẫu vết thương nặng đến đâu, chung quy cũng có ngày kết vảy.
Hướng Vinh không chỉ lấy về nụ cười tự nhiên từ đáy lòng, mà còn khôi phục lòng tin cơ bản đối với những người xung quanh.
Đồng nghiệp phải xa nhà xa quê chạy tới đây, ai cũng có lý do riêng nhưng trăm sông đổ về một biển.
Lương bổng phúc lợi của công ty cũng tốt, song trên cơ bản là làm việc quanh năm suốt tháng, chỉ có hai ngày nghỉ Tết để mọi người cùng quây quần ăn bữa liên hoan.
Liên hoan nghiễm nhiên không thể thiếu bia rượu.
Vì Hướng Vinh đã ăn quả đắng của 'rượu', nên năm thứ nhất kiên quyết không đụng vào.
Mặc kệ mấy lời chèo kéo hay năn nỉ ỉ ôi của mọi người, y vẫn 'tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến'.
Đến năm thứ năm, y vả mặt mình chan chát.
Mọi người sống chung lâu ngày dưới một mái nhà âu đã biết nhau tường tận, cộng thêm ảnh hưởng từ sự kiện ngày đó cũng dần phai mờ, vậy nên y lại lần nữa nâng ly rượu trắng và hoà vào tiếng nói cười giòn tan của đồng nghiệp.
Chẳng những uống rượu mà y còn thể hiện tài nấu nướng.
Từ làm hoành thánh đến cơm bát bửu, Hướng Vinh kế thừa trọn vẹn truyền thống tốt đẹp của nhà họ Hướng —— Đàn ông có thể vào bếp, một người đủ sức cân cả bàn tiệc.
Hướng Vinh đã vô tình bộc lộ 'độc chiêu' ngoài tài năng thiết kế.
Và không ngờ, nó còn mang đến cho y một vận đào hoa ở Ethiopia.
Đội của y là điển hình của nam nhiều nữ thiếu, mà các cô có thể đến châu Phi xem như là những chiến binh thực thụ.
Trong số đó có một cô gái phụ trách tài chính đến từ Chiết Giang tên là Thời Anh, gia cảnh tốt, không thiếu thốn gì cả.
Cô đóng quân tại Ethiopia trong một năm cốt tham quan du lịch.
Vừa đến đây thì cô đã địa Hướng Vinh.
Khi ấy Hướng Vinh tình cờ trở về từ công trường, y cởi mũ bảo hộ, tiện tay vuốt ngược tóc về phía sau.
Ngay khoảnh khắc đó, niềm tin về người đàn ông để tóc dài thì vô cùng luộm thuộm và bóng bẩy của Thời Anh đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào nuôi một mái tóc dài thẳng mượt mà vẫn tươi trẻ phóng khoáng, hơn nữa còn tôn lên nét thanh tú văn nhã như y.
Đặc biệt khi đứng cạnh một đám đàn ông đen bóng cục mịch, y quả thật là dòng nước trong veo tinh khiết!
Thời Anh cũng nhanh chóng phát hiện Hướng Vinh đối nhân xử thế rất khéo.
Mỗi lúc ở cạnh y, cảm giác lớn nhất chính là thoải mái.
Y thường dùng giọng điệu ôn hoà trò chuyện với người khác, ánh mắt chân thành mà đôi khi lại vương ý cười nhè nhẹ.
Lắm lúc, y còn thể hiện một mặt dí dỏm của mình.
Thời Anh nhớ có một lần mình hỏi Hướng Vinh vì sao muốn nuôi tóc dài.
Khi ấy, cô cho rằng đối phương sẽ bảo trông toát lên hơi thở nghệ thuật hay phong trần hơn.
Ngờ đâu Hướng Vinh chỉ mỉm cười, nói rằng không cắt tóc thì tiết kiệm nhiều tiền lắm.
Đồng thời nó còn che đi khuyết điểm trên khuôn mặt, tục gọi là đẹp khoe xấu che.
Dẫu đây là một lời chế giễu nhưng nó vẫn bộc lộ sự chân thành nhất quán của y.
Thời Anh là con gái cưng được sống trong nhung lụa từ nhỏ.
Cô cho phép tự nuông chiều bản thân, nhưng hoàn toàn không vừa mắt với cánh đàn ông ưa khoe khoang chỉ biết đề cao chính mình.
Hiện giờ gặp một người đàn ông điển trai mà đằm tính như Hướng Vinh, trái tim thiếu nữ của Thời Anh khó tránh khỏi rung động.
Nhưng dù cô đã tạo ra hàng loạt bầu không khí mập mờ với Hướng Vinh, nhưng y tựa như khúc gỗ chẳng hề hay biết.
Thời Anh ám chỉ qua lời nói, Hướng Vinh không đáp; Thời Anh tỏ vẻ bằng hành động, Hướng Vinh chẳng màng.
Thời Anh hết cách, cuối cùng phải nhờ vả đồng nghiệp hỏi thăm phải chăng Hướng Vinh đã có bạn gái ở Trung Quốc.
Đồng nghiệp nói không có, vì mọi người chưa từng thấy y gọi điện thoại nói nhớ nhớ thương thương với ai cả.
Có người khuyên cô nên đổi đối tượng, dầu gì ở đây chẳng thiếu đàn ông bảnh tỏn.
Chẳng hạn cậu kỹ sư nổi tiếng khí phách hiên ngang ở đội bên.
Nhưng, Thời Anh phản đối gay gắt.
Đối với cô, chỉ có mỗi kỹ sư Hướng là tốt nhất.
Vừa dứt lời, mọi người đã cười phá lên.
Trong đó có một cậu kỹ sư trẻ tuổi họ Trương lắc đầu, kể lại câu chuyện xảy ra cách đây một năm.
Lúc đó, Tiểu Trương vừa tốt nghiệp.
Cậu theo Hướng Vinh cốt học hỏi và làm một số công việc phụ trợ.
Tình cờ năm ấy có dự án muốn cải tạo khu ổ chuột cần yêu cầu khảo sát thực địa.
Có điều đám đồng nghiệp cũ mách trước bên trong rất lộn xộn, chó hoang bao la và trẻ con móc túi nhiều vô kể.
Từ nhỏ Tiểu Trương đã sợ chó nên rén lắm, Hướng Vinh thấy thế bèn dặn cậu ở ngoài.
Trước khi vào, Hướng Vinh tháo đồng hồ và vòng tay giao cho Tiểu Trương bảo quản.
Thời gian khảo sát khá lâu, Tiểu Trương quyết định vào tiệm cà phê nhỏ đối điện lướt Internet.
Lúc sau, Hướng Vinh mải thảo luận về dự án cải tạo với đồng nghiệp nên không có thì giờ lấy lại vật dụng cá nhân.
Đến khi trở về ký túc xá, y mới tìm cậu lấy đồng hồ và vòng tay.
Ngờ đâu Tiểu Trương thò tay vào túi thì phát hiện đồng hồ vẫn còn đó, nhưng chiếc vòng đã không cánh mà bay.
Tiểu Trương kể tới đây thì dừng lại thở dài thườn thượt, dáng vẻ như vừa mới thoát chết.
Cậu nói, mình ở đây hơn một năm song chưa bao giờ chứng kiến vẻ mặt tức giận của kỹ sư Hướng.
Tiểu Trương còn nhớ như in đôi mắt hằn lửa giận ấy.
Mọi khi trông y thật hiền hoà dễ gần, dáng vẻ còn đẹp trai sáng sủa.
Nhưng hễ hàng mày của y cau lại thì người đối diện liền nghẹt thở.
Khi ấy Hướng Vinh lớn tiếng quát vào mặt cậu, hỏi cậu đã đi đâu mà để mất.
Bây giờ nhớ lại giọng điệu của y năm xưa, Tiểu Trương hãy còn hoảng sợ.
Tiểu Trương còn nói, lúc kỹ sư Hướng vừa nghe thấy cậu từng ở tiệm cà phê đã vội vàng phóng nhanh về đó.
Vì cậu áy náy và thấy mình có lỗi nên cũng đi theo y.
Dưới cái nắng đổ lửa, Tiểu Trương trông thấy Hướng Vinh thiếu điều đào ba tấc đất để tìm cho bằng được.
Khuôn mặt y lấm tấm mồ hôi, đôi môi mím chặt, bàn tay mò mẫm trong lớp đất cát khe khẽ run rẩy.
May thay, kỹ sư Hướng tìm thấy chiếc vòng trong khe cửa tiệm cà phê.
"Em nhớ hoài vẻ mặt anh Vinh khi đó.
Nói sao ta? Chắc gọi là như nhặt được bảo bối.
Ảnh một tay đỡ tường, một tay nắm chặt chiếc vòng, thở hổn hển như con chó.
Nhưng anh Vinh lấy lại bình tĩnh nhanh lắm.
Ảnh còn vỗ vai em, nói xin lỗi với em nữa —— Em hết hồn hết vía! Từ rày về sau, em đã lập một lời thề với bóng đèn.
Tuyệt đối không chọc điên mấy người trông hiền lành nữa!"
"Vòng tay thế nào?" Thời Anh tò mò, "Vàng trắng? Phiên bản giới hạn?"
Tiểu Trương lắc đầu nguầy nguậy, mô tả đại khái về hình dáng: "Làm bằng da, đính kim loại, nói chung không phải hàng đắt tiền.
Em nghĩ chắc có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Em nhớ trên đó có chữ C và R, còn có hình trái tim nữa."
Mọi người hiểu, Thời Anh cũng hiểu.
Xem ra dù Hướng Vinh không có bạn gái nhưng đã có một mối tình khó quên, vì thế y đối xử với chiếc vòng như báu vật vô giá.
Nếu Hướng Vinh chưa quên tình cũ thì thần nữ đành phải từ bỏ.
Đoá hoa đào vừa hé nở đã rụng rơi theo dòng nước chảy, trôi dạt về nơi xa xăm.
Hướng Vinh đã dành năm năm trên mảnh đất châu Phi.
Ngắm nhìn những toà nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, từng bước trở thành kỹ sư Hướng dẫn đội đáng tin cậy trong lòng mọi người.
Y đã hoàn thành ít nhất năm dự án lớn và hàng loạt các dự án nhỏ.
Ông trời không phụ lòng người có tâm, giờ đây mức lương và tiền thưởng hàng năm của y đã đủ cho Hướng Hân uống thuốc giá ngất trời.
Và, nó cũng giúp y hoàn toàn thoát khỏi kiếp tay trắng nghèo khổ năm xưa.
Chỉ là tiền tuy có nhưng người mãi không về.
Đã sáu năm rồi Hướng Vinh không về nước.
Y biết Hướng Hân vẫn mạnh khoẻ là đủ rồi.
Giờ đây, y chỉ một lòng một dạ đưa bản thân thành cỗ máy kiếm tiền thực thụ.
Nhưng đến giữa năm thứ sáu, Hướng Hân rốt cuộc không nhịn nổi.
Cô gửi tối hậu thư tuyên bố —— Ngày tốt nghiệp cao học, cô sẽ đăng ký kết hôn với Dương Hi.
Đám cưới được ấn định vào đầu tháng chín.
Nếu y còn là người thân duy nhất của cô thì phải trở về tham dự; còn nếu không thì cắt đứt quan hệ anh em, từ nay trở đi không cần tiền của y nữa!
Đối với loại uy hiếp không hề có tính đe doạ này, Hướng Vinh chẳng để bụng.
Dù sao thì câu nói cắt đứt quan hệ đang thịnh hành trên các trang mạng xã hội ở trong nước.
Nhưng ngẫm lại, đã đến lúc y phải về.
Tuy rằng tình hữu nghị Trung Phi sẽ trường tồn mãi mãi, nhưng y không có ý định sống mãi ở vùng đất xa lạ.
Hơn nữa đã sáu năm trôi qua, vật đổi sao dời, người muốn tránh ắt đã rời đi —— Mất đi một người vướng tay vướng chân như y, Chu Thiếu Xuyên không còn lý do ở lại Trung Quốc.
Mấy ngày sau, Hướng Vinh gửi đơn xin nghỉ.
Chẳng mấy chốc, tổng công ty đã phê duyệt.
Thu dọn đồ đạc, ăn bữa cơm chia tay vui vẻ với những đồng nghiệp đã kề vai sát cánh bấy lâu, Hướng Vinh lên đường về nước, rời khỏi mảnh đất chứa mồ hôi xương máu trong sáu năm qua.
Tuy không lo lắng sẽ gặp lại cố nhân, song điểm dừng chân đầu tiên của y vẫn là Tây An.
Tình trạng của Hướng Hân luôn ổn định, không có biến chứng.
Khi thấy anh hai, nước mắt cô rơi lã chã.
Sáu năm rồi, giờ đây nhìn thấy người, điều đầu tiên cô muốn làm chính là phải đấm ông anh nhà mình một phen cho hả giận.
Hướng Vinh cười, đứng yên tại chỗ cho em gái trút giận thoả thích, đồng thời giơ tay ngăn cản Dương Hi đang có ý định muốn kéo Hướng Hân lại.
Nhắc đến người em rể tương lai này, thật ra trong lòng y cảm kích lắm.
Nhất là khi Hướng Hân đột ngột mắc phải tăng huyết áp phổi, Dương Hi vẫn không rời bỏ, không chê bai, còn thuyết phục gia đình cưới cô làm vợ.
Truyền thống của người Bắc Kinh, khi kết hôn thì mẹ vợ phải tặng một chiếc đồng hồ cho con rể.
Với tư cách là người đại diện toàn quyền bên nhà ngoại, Hướng Vinh tặng một chiếc IWC trị giá hơn sáu vạn cho Dương Hi.
(60,000 RMB ~ 213,428,160 VNĐ)
Đây có thể coi là một nhãn hiệu lớn, dù sao thì bản thân y chỉ dùng một chiếc đồng hồ thạch anh* bình thường quanh năm suốt tháng.
[1]
[1] Đồng hồ thạch anh: Là một loại đồng hồ với cơ chế hoạt động bằng một "tinh thể thạch anh hình chữ U".
Nói chung loại đồng hồ bình thường dễ mua trên thị trường.
Vào ngày hôn lễ, một mình Hướng Vinh tiếp đón tất cả họ hàng và bạn bè bên đàn trai.
May sao trình độ bia bọt của y là bất khả chiến bại, bằng không đã chẳng biết phải ra vào WC bao nhiêu lần.
Trong bữa tiệc, bà con họ hàng bên đàn trai thấy y tuấn tú lịch sự bèn ngỏ lời muốn thay y tìm vợ.
Nhờ em rể Dương Hi hiểu chuyện đứng ra cản hết, Hướng Vinh mới có thể rút lui an toàn.
Tiệc cưới kết thúc, Hướng Vinh bắt đầu tính toán về điểm dừng chân kế tiếp.
Hướng Hân nhất quyết không cho y quay lại châu Phi.
Cô thiếu điều xé toạc hộ chiếu của anh hai.
Thú thật thì Hướng Vinh không muốn quay về Bắc Kinh.
Có lẽ do gần quê nhà, hoặc có lẽ vì Bắc Kinh là nơi chôn cất nỗi đau của y.
Vì thế y liên hệ với La Hạ, một trong những người đã dìu dắt y trong giai đoạn đầu tiên của sự nghiệp, cũng là người đang phát triển rất tốt ở Quảng Châu.
Bỏ công việc hiện tại, nhờ cậy La Hạ giúp mình tìm việc mới, lời nói sáu năm trước Nam tiến Quảng Châu cuối cùng đã không còn là trò đùa nữa.
Trở về Trung Quốc, y không dùng số điện thoại cũ nhưng thẻ sim vẫn giữ trong hộp, thậm chí còn gia hạn nó hàng quý.
Về lý do vì sao không vứt hay huỷ nó, thật ra y cũng không rõ.
Đôi khi y muốn xem thử trong mấy năm nay, ngoại trừ tin nhắn rác thì còn có gì không.
Nhưng ở phút cuối cùng, lý trí luôn kéo y lại.
Biết làm sao đây, bản tính hèn nhát đã ăn vào xương máu.
Y cười tự giễu, gần ba chục tuổi đầu mà không có biện pháp thay đổi tính cách ấy.
Anh em bạn bè đều đã mất liên lạc.
Nhưng không thể tin được tại thành phố Quảng Châu rộng lớn, y gặp lại người bạn học cũ Vu Vĩ Hiền —— Cái Đuôi Mặn Mòi.
Cái Đuôi Mặn Mòi làm trái ngành.
Bây giờ hắn ta mở công ty thương mại, tuy chỉ là kinh doanh buôn bán nhỏ nhưng không cần lo đến chuyện cơm ăn áo mặc.
Hai người gặp nhau ở quán ăn, trong lòng khó tránh khỏi dấy lên cảm giác trùng phùng sau nhiều năm không gặp.
Vẻ mặt của Cái Đuôi Mặn Mòi như thể gặp lại người trở về từ cõi chết.
Hắn ta thổn thức, than thở, thiếu điều lăn xuống mấy giọt lệ đàn ông.
Hướng Vinh và Cái Đuôi Mặn Mòi đều là con sen của xã hội, bởi không vướng bận gút mắt hay lợi ích so với đồng nghiệp ở nơi làm việc nên bạn học cũ tựa người thân trong gia đình.
Cái Đuôi Mặn Mòi thường hẹn Hướng Vinh nhậu nhẹt.
Đôi khi uống nhiều, hắn ta sẽ nhớ về thuở đại học vô ưu vô lo.
Nhưng lời dạo đầu luôn là —— "Hồi đó, mày với..." Chẳng qua chưa nói hết "với gì với ai" đã bị Hướng Vinh tát đầu một phát, và chặn họng bằng một câu "Uống đi, nói nhiều quá!" Sau cùng, y còn chuốc say thằng quỷ miệng rộng để không bô bô về mấy chuyện cũ.
Ngày tháng ở Quảng Châu trôi qua trong nhẹ nhàng thư thái.
Hướng Vinh cảm thấy mình giống như một hạt giống tốt của cách mạng.
Nơi nào cũng có thể trồng, nơi nào cũng có thể sinh trưởng, chỉ cần cho y chút nắng chút mưa đã vươn mình sống khoẻ.
Vào đầu xuân năm thứ bảy, y đến Nam Thiên*.
Người dân địa phương không tài nào chịu nổi nấm mốc nhưng y thấy không khí ở đây tốt lắm.
Hơn nữa y còn có thể tìm niềm vui trong nỗi buồn, chẳng hạn như cấp nước cho làn da khô ráp trong hơn sáu năm của y.
[2; 3]
[2] Nam Thiên (南天): Thật ra mình không biết ở đâu, nhưng nghe miêu tả trong đoạn đó có lẽ là nhắc đến hòn đá "Nam Thiên Nhất Trụ" nổi tiếng ở Thiên Nhai Hải Giác của đảo Hải Nam tại thành phố Tam Á.
[3] Tìm niềm vui trong nỗi buồn (苦中作乐): tìm niềm vui trong nỗi buồn (thành ngữ); để tận hưởng cái gì đó mà bất chấp cả đau khổ.
La Hạ tìm cho y một căn hộ có vị trí đắc địa được quản lý theo hình thức khách sạn và trang bị đầy đủ tiện nghi.
Kể từ đây, y chính thức bước vào cuộc sống của giai cấp trung lưu.
Bỗng một hôm nọ, hai luật sư trẻ tuổi lạ mặt đến tìm y.
Hướng Vinh hãy đang thắc mắc mình dính líu đến mấy vụ kiện tụng từ khi nào thì hai luật sư vội vàng nắm lấy tay y, vẻ mặt bùi ngùi xúc động.
Họ nói rằng đã tìm y hơn một năm.
May sao trời cao rủ lòng thương xót, cuối cùng họ đã tìm thấy.
Trò chuyện đôi ba câu, ra là hai người họ được bên Mỹ uỷ thác đến Trung Quốc cốt giải quyết thủ tục thừa kế cho y.
Hướng Vinh sửng sốt.
Y hỏi có phải đã tìm lầm người không, gia đình nhà y trải qua ba thế hệ cũng chẳng có ai định cư ở Mỹ.
Kết quả vừa nhìn thấy chi tiết bản di chúc, y đứng hình tại chỗ.
Di sản đến từ Lương Công Quyền, một người hàng xóm lâu ngày không liên lạc.
Ông đã qua đời cách đây một năm, hưởng thọ tám mươi mốt tuổi.
Trước khi lâm chung, ông đã ký vào bản di chúc này, để lại toàn bộ tài sản đứng tên mình cho Hướng Vinh.
Hai luật sư đã thuộc nằm lòng số tài sản thừa kế, ngay lập tức nói với y —— Ngoài hai căn hộ cao cấp ở Bắc Kinh, còn có cổ phiếu quỹ và tiền mặt cộng lại hơn năm mươi triệu nhân dân tệ.
(50 triệu RMB = 177,787,391,750 VNĐ)
Từ cú sốc ban đầu cho đến những cảm xúc ngổn ngang sau đó, Hướng Vinh phải mất thêm một buổi chiều mới lấy lại tinh thần.
Bác Lương qua đời, song ngay cả lần gặp mặt cuối cùng y cũng chẳng đến.
Thậm chí trước kia chưa từng ghé Mỹ thăm ông, thế mà ông để lại toàn bộ tài sản cho y? Nhưng vì sao là y? Chỉ vì bầu bạn với y ở những năm tháng niên thiếu? Hay vì y đã vô tình cứu ông một mạng? Nhưng trả lễ quá lớn, y nhận mà cảm thấy thẹn trong lòng.
Ký tên và hoàn tất các thủ tục, y bước ra khỏi văn phòng luật sư, hướng ánh mắt về khu đô thị mới Châu Giang từa tựa khu rừng bê tông cốt thép khổng lồ ở đằng xa.
Mọi thứ đều thật mông lung kỳ ảo.
Y nghĩ, lẽ nào ông trời thấy y vật lộn với cuộc sống mưu sinh nên động lòng tặng món quà lớn?
Tạm thời không nhắc đến hai bất động sản ở Bắc Kinh, chỉ riêng con số tiền mặt và cổ phiếu đã đủ sức làm choáng người, ít nhất đã đủ gây sốc cho một giai cấp trung sản mới nổi như Hướng Vinh.
Hiện tại y đạt đến mức lương hàng năm hơn tám mươi vạn, sống một mình thế đã dư dả.
Phấn đấu cày cuốc thêm hai năm rồi mua một bất động sản, sau đó làm việc đến năm bốn mươi lăm tuổi thì về hưu.
Y sẽ không có con, đến lúc đó có thể đi du lịch vòng quanh thế giới mà chẳng cần lo lắng.
(80 vạn RMB ~ 2,844,553,860 VNĐ)
Nhưng năm mươi triệu là con số như thế nào? Dưới tình huống không có cơ hội trúng số, dù y có quần quật đến bảy mươi tuổi cũng không bao giờ kiếm đủ con số này.
Bỗng nhiên có miếng bánh từ trên rơi xuống, y thấy tấm lưng gầy gò của mình sợ rằng không đỡ nổi.
Hướng Vinh nghĩ ngợi suốt chặng đường về, rốt cuộc quyết định nhân rộng cảm giác phú quý tốt lành đến tất cả mọi người.
Y ước tính hai bất động sản ở Bắc Kinh lên tới ba mươi triệu, vì thế y rút hai mươi triệu tiền mặt quyên góp cho tổ chức từ thiện lớn nhất Trung Quốc, mục đích là hỗ trợ trẻ em vùng núi hẻo lánh được đến trường.
Lúc làm thủ tục, y viết tên Lương Công Quyền lên phía trên, sau đó viết tên Chu Thiếu Xuyên ở phía dưới.
(20 triệu RMB ~ 71,113,846,520 VNĐ; 30 triệu RMB ~ 106,670,769,780 VNĐ)
Đến nay, sau vài năm lận đận và bị số phận trêu đùa, y cuối cùng đã 'phất lên' chỉ qua một đêm.
Chỉ tiếc là câu chuyện phất lên đến quá muộn.
Đôi khi Hướng Vinh ngồi một mình trong văn phòng, nghĩ rằng giá như nhận được số tiền này sớm hơn vài năm, có lẽ y đã không phải rời xa quê hương đến vùng đất xa xôi.
Và cũng có lẽ...!không cần rời xa người y hằng yêu.
Nhưng, cuộc đời không dung nạp hai chữ 'giá như'.
Với nguồn vốn trong tay, Hướng Vinh hợp tác với La Hạ thành lập công ty mới và tích luỹ rất nhiều khách hàng trong năm qua.
Tham vọng của La Hạ dần dần tăng lên, cuối cùng anh đề nghị cả hai quay về khai thác thị trường Bắc Kinh.
Hướng Vinh do dự.
Đúng lúc này y nhận một thư mời từ nước ngoài, hoá ra mấy năm trước phòng trưng bày nghệ thuật ở châu Phi do y thiết kế được đề cử trong một giải thưởng kiến trúc uy tín.
Mặc dù cái tên của y có mặt trong danh sách đề cử, nhưng từ bằng cấp đến kinh nghiệm đều không thể sánh với từng người trong đây, nôm na là con chim sẻ trong bầy đại bàng khổng lồ.
Chẳng qua La Hạ thoạt trông phấn khích vô cùng, còn đề nghị y dù thế nào cũng phải đến lễ trao giải, nhân tiện có cơ hội tiếp thu cái mới cái hay của các công trình kiến trúc thế giới.
Hướng Vinh lại do dự.
Lần này hội đồng kiến trúc chọn Paris là nơi trao giải, vừa nhìn thấy con chữ be bé nọ thì y đã nhức đầu.
La Hạ cũng hiểu đôi chút về quá khứ của y, thoáng nhìn địa điểm tổ chức đã hiểu ngay chuyện gì khiến y chần chừ.
"Paris lớn, làm sao gặp được? Vả lại chưa chắc cậu ấy hoạt động trong giới kiến trúc.
Nhưng dù có, cậu muốn tránh người ta, mà có khi người ta cũng muốn tránh cậu."
Một câu nói đánh thức người trong mộng.
Hướng Vinh thấy La Hạ nói có lý, biết đâu Chu Thiếu Xuyên đã quên y.
Nhưng dẫu còn nhớ, hắn cũng không muốn gặp lại.
Nếu vô tình thoáng thấy y trên đường, có lẽ hắn thà rằng đi đường vòng còn hơn làm hỏng tâm trạng một ngày.
Hướng Vinh nghe theo lời đề nghị của La Hạ, dẫn đàn em vừa tốt nghiệp trường kiến trúc trở về Bắc Kinh sau bảy năm xa cách.
Y lập hồ sơ mở công ty tiếp tục làm việc, ngoài ra còn bận bịu lo visa đến Paris.
Giữa lúc đó, y thử liên hệ lại với Vương Nhận, chẳng mất bao lâu đã kết nối với toàn bộ anh em bạn bè ngày trước.
Đầu năm thứ tám, Hướng Vinh bay đến Paris.
Hiển nhiên y không cầm giải thưởng, song đã có cơ hội tiếp xúc với những kiến trúc sư hàng đầu thế giới.
Y tham quan Paris mấy ngày để lấy cảm hứng, cuối cùng mới xách vali trở về Bắc Kinh.
Ngờ đâu một chuyến bay và một chuyến xe trung chuyển đã dẫn lối cho y gặp lại người ấy.
Có lẽ vì năm tháng vội vã đã bào mòn hết thảy những hận thù và nỗi nhớ nhung của người.
Ngăn sông cách núi, tám năm đằng đẵng bặt tăm không lời tạ từ.
Để rồi khi gặp lại, ta và người chỉ dành cho nhau một câu:
Đã lâu không gặp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...