Dường như trong đầu Chu Thiếu Xuyên có hàng ngàn hàng vạn pháo hoa đồng loạt nổ tung, ngón hay hắn nóng rực bởi điếu thuốc đã cháy đến cuối.
Hắn vội vàng ném mẩu thuốc sang một bên, ôm chầm lấy người trước mặt.
Lần này đến phiên hắn thể hiện kiềm lòng không đậu của mình, và...!như thế nào gọi là bày tỏ tình cảm vừa triền miên vừa nồng nhiệt.
Hắn đã chờ rất lâu, lâu đến nỗi cứ tưởng bản thân đã mất sạch hy vọng và kiên nhẫn.
Nhưng hôm nay, hắn đã nhận được cái gật đầu của cậu.
Chu Thiếu Xuyên vui đến độ suýt quên mất cả tên họ.
Bỗng, hắn nghe thấy có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Hắn nhẹ nhàng lui ra, áp trán mình lên trán người yêu.
"Suỵt, có người tới..."
Hướng Vinh hãy còn đắm chìm trong chiếc hôn đầu tiên giữa hai người.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng cậu chợt dấy lên nỗi xúc động mãnh liệt —— Chu Thiếu Xuyên không sợ trời không sợ đất, ngay cả come out trước mặt toàn thể thầy cô sinh viên cũng không sợ.
Song bây giờ ở dưới nhà mình, hắn dừng hành động âu yếm chỉ vì sợ cậu bị người khác nhìn thấy.
Vậy hắn đang lo lắng điều gì? Thật ra câu hỏi đó đã sớm có đáp án.
Chẳng qua cảm giác được người che chở, thậm chí được người nâng niu trong lòng bàn tay...! Khiến cậu đắm say.
"Kệ đi, biết thì biết." Hướng Vinh cười, "Mấy chuyện này không giấu được.
Thú thật tôi cũng không muốn giấu, ai thích nói gì thì nói.
Dù sao kể từ giây phút này, mối quan hệ của hai mình chính là người yêu.
Tôi thích cậu, tôi không sợ bị người khác biết."
Đây có lẽ chưa phải là một lời tỏ tình đúng nghĩa, bởi trong đó còn pha lẫn một chút tự tin và bình tĩnh không sợ hãi.
Ánh sáng rực rỡ giấu trong đôi mắt cậu hiển nhiên đã tràn ra ngoài, nó vương trên hàng mày kiếm mi anh tuấn, rơi xuống khoé mắt cong cong.
Chu Thiếu Xuyên vui mừng khôn xiết, con quái vật tí hon trong ngực nhảy nhót đấm đá lung tung.
Ngay khoảnh khắc này, hắn chỉ muốn ôm lấy người hắn yêu, hôn một phát đến tận hừng đông.
May mà Hướng Vinh còn một sợi lý trí.
Cậu đẩy nhẹ ngực hắn, cười bảo: "Tuy không thành vấn đề, nhưng cũng không thể show ân ái giữa sân chứ.
Thiếu gia à, về nhà đi.
Về nhà rồi ân ái cũng được mà."
Ừ, về nhà.
Trong nhà tiện hơn, muốn làm gì thì làm.
Chu Thiếu Xuyên nóng lòng tới mức thiếu điều bế ngang cậu lên phóng một mạch về nhà.
Thời điểm mở cửa, vì hắn dùng sức quá mạnh nên suýt nữa bẻ gãy cả chìa khoá.
Hướng Vinh nhìn hắn sắp phá nhà tới nơi bèn vừa cười vừa nhận lấy trách nhiệm mở cửa.
Mới bước vào nhà, cậu đã nghe thấy một tiếng 'rầm' vang dội, chưa chi Chu Thiếu Xuyên vội vã áp cậu lên tường ngay tại huyền quan.
[...]
"Sao nữa? Anh Vinh, phải làm gì tiếp theo bây giờ?" Chu Thiếu Xuyên hôn đến nỗi đôi môi cả hai đều tê dại, hắn vừa thở dốc vừa cười hỏi.
Hướng Vinh hít sâu một hơi.
Cậu thấy vẻ mặt của Chu Thiếu Xuyên như thể vừa nếm mỹ vị nhân gian, trong tiếng nói trầm thấp còn mang chút nghịch ngợm trẻ con.
Bộ dáng cao ngạo lạnh lùng của thường ngày đã chạy biến, bây giờ cậu thấy hắn đáng yêu muốn chết.
"Có khả năng sẽ rất bận rộn." Đôi mắt Hướng Vinh cong thành vầng trăng non, "Nói chung là, còn nhiều việc không biết xấu hổ phải làm..."
Hễ chuỗi ngày không biết xấu hổ đã bắt đầu thì thật khó để dừng lại, ngày nào Hướng Vinh cũng đắm chìm trong chốn mềm mại do Chu Thiếu Xuyên dựng lên.
Đừng nói đến việc đi làm kiếm tiền, ngay cả ôn thi cuối kỳ cũng bị cậu vứt thẳng lên chín tầng mây.
Đã hơn một tuần mà cậu không thèm ló mặt đến trường.
Từ một sinh viên gương mẫu hầu như không bỏ môn nào, cậu bỗng chốc trở thành thanh niên không đáng tin cậy chỉ chọn học những môn chuyên ngành.
Nếu bạn cùng phòng rủ đi ăn tối thì cậu viện cớ chối đây đẩy, chỉ muốn một lòng một dạ làm người yêu độc quyền của Chu Thiếu Xuyên, dính bên nhau suốt hai mươi bốn giờ cũng không cảm thấy phiền.
[1]
[1] Chốn mềm mại (溫柔鄉): là ôn nhu hương đó.
Cổ nhân xưa, khi nói đến việc hai người ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ hoa mỹ để thế vào.
Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại.
Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ.
Cứ thế, Hướng Vinh đã trải qua bảy ngày bảy đêm nếm thử cuộc sống hoang đường 'Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu'.
Cậu miễn cưỡng lấy lại trái tim đã ngâm thành hũ mật, quay về chính đạo, tiếp tục công cuộc bình định thiên hạ, lo cho xã tắc.
[2]
[2] Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu (从此君王不早朝): trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nổi tiếng với hai câu "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều" dịch nghĩa: Đêm xuân ngắn ngủi lạ nhường, Quân vương đắm đuối trễ luôn phiên chầu (Bản dịch Thái Trọng Lai, 2008)
Thời tiết càng ngày càng nóng, Chu Thiếu Xuyên thấy Hướng Vinh thường toát mồ hôi mỗi khi vào bếp, trong lòng hắn xót đứt ruột.
Hôm nay lại đến cuối tuần, hắn quyết định tìm một quán lẩu Tứ Xuyên gần đây đặng dắt Hướng Vinh ra ngoài ăn chiều.
Mùa hè vừa húp lẩu vừa ngồi máy lạnh, chỉ có thể dùng từ 'sảng khoái' để diễn tả!
Lửa tình nồng nhiệt của những cặp đôi mới yêu thậm chí còn vượt xa sức nóng dữ dội của nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút.
Chu Thiếu Xuyên biết Hướng Vinh thích ăn thịt dê nên đã gắp đầy thịt vào chén cậu.
Hướng Vinh ăn một chút đã no, song lấy cớ ngại nóng bèn bảo hồi nữa sẽ ăn tiếp.
Thế nhưng đây là cơ hội để Chu Thiếu Xuyên thể hiện năng lực bạn trai.
Hằng ngày cơm nước đều do một tay Hướng Vinh lo liệu, hôm nay hắn nhất định phải để cậu thành hoàng tử bé của mình.
Chu Thiếu Xuyên gắp một lát thịt dê bốc khói từ trong nồi lẩu.
Hắn đưa lên môi thổi một chốc, đoạn đút cho người yêu nhà mình.
"Hầy, hai đứa mình đừng có vậy hoài, đang ở nơi công cộng...!Cậu không biết ngại hả?"
Ngoài miệng thì Hướng Vinh chọc hắn, nhưng trong lòng vui đến xỉu dọc xỉu ngang.
Nói một đằng làm một nẻo, cậu cắn lấy miếng thịt dê.
Hướng Vinh ngẩng đầu uống hớp bia lạnh, thoáng thấy có người đứng trước mặt nhìn về phía mình.
Hướng Vinh đưa mắt nhìn lại, ra là Vương Nhận.
Cậu ta đang đứng cách hai người khoảng ba mét, bộ dáng không hề kinh ngạc hay hoảng sợ, mà ngược lại có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó.
Cảnh tượng không biết xấu hổ vừa nãy đã bị người khác nhìn thấy từ A đến Z.
Hướng Vinh biết mối quan hệ giữa cậu và Chu Thiếu Xuyên đã chẳng thể giấu được nữa —— Thậm chí căn tin Đại học J còn cấm các cặp đôi đút cơm cho nhau, đủ để thấy hành vi này trừ trường hợp cha mẹ làm với con cái thì dù là nam nữ, nữ nữ hay nam nam, miễn là xuất hiện giữa hai người trưởng thành, vậy chắc chắn có mùi mờ ám.
Nếu đã không thể giấu thì cũng chẳng cần phải giấu giếm.
Hướng Vinh khẽ hất cằm với Vương Nhận, chào hỏi trước: "Khéo vậy, mày tới đây ăn với ai?"
Vương Nhận chầm chậm đi tới: "Ờ, hôm nay gia đình tao họp mặt ở đây.
Tao ra ngoài hút điếu thuốc.
Ờm...!Mày, hai người..."
"Ở bên nhau." Hướng Vinh gật đầu, "Mấy nay bận quá, chưa kịp nói với tụi bây.
Hôm nào rảnh tao mời cả đám ăn một bữa, chính thức giới thiệu với mọi người."
Vương Nhận nhướng mày.
Trong ấn tượng của cậu ta, Hướng Vinh không phải là người thích chơi trội.
Còn bây giờ thì sao? Thế mà Hướng Vinh dám công khai come out trước mặt mình bằng giọng điệu kiêu hãnh?! Vương Nhận bất giác liếc nhìn Chu Thiếu Xuyên đang ngồi bên cạnh.
Trước đây, cậu ta từng chứng kiến Chu Thiếu Xuyên ba lần bốn lượt thể hiện mọi kiểu dịu dàng với Hướng Vinh.
Đặc biệt là khi Chu Thiếu Xuyên không hề nghĩ ngợi đã nhảy xuống ở núi Vụ Linh.
Khi ấy, Vương Nhận đã có linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra.
Cậu ta vốn muốn nhắc nhở Hướng Vinh phải giữ khoảng cách với Chu Thiếu Xuyên, kẻo bị hắn bẻ cong lúc nào cũng không hay.
Nhưng đáng tiếc chỉ mới mấy ngày trôi qua, chuyện mà cậu ta lo nhất vẫn đã đến.
Vương Nhận ngồi xuống, nhìn Hướng Vinh rồi lại nhìn Chu Thiếu Xuyên.
Ánh mắt cậu ta nhìn người bạn thân là do dự và không biết nên nói như thế nào, còn ánh mắt nhìn tên du học sinh là hoàn toàn không tin tưởng.
Tâm tư của Vương Nhận đều thể hiện qua đôi mắt, vô hình trung làm bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng.
"Ờm...!cái đó..." Vương Nhận rặn từng chữ, "Mày làm nhanh quá, trước giờ tao tưởng mày..."
"Tao vẫn luôn là gay." Hướng Vinh mỉm cười, ngắt lời cậu ta, "Tao không cố ý giấu mày và mấy anh em, chỉ là tao thấy không nhất thiết phải nhấn mạnh nó.
Dù sao tại thời điểm đó, tao cũng không gặp được người mình thích."
Nói đoạn, Hướng Vinh rót nửa ly bia rồi đẩy tới trước mặt Vương Nhận.
Cậu nâng chai bia lên: "Nếu mày không thể chấp nhận chuyện này, tao hiểu.
Thôi, đừng nói nữa, bây giờ làm một ly được không?"
Tư thái cậu hào phóng, vẻ mặt bình tĩnh thong dong.
Vương Nhận nhìn Hướng Vinh, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn, một chàng trai vừa đẹp vừa giỏi ấy thế là gay...!Vương Nhận thở dài, nâng ly chạm nhẹ với chai bia của Hướng Vinh.
Vương Nhận đặt ly xuống, nói: "Tao không có gì mà không thể chấp nhận.
Làm anh em với nhau, mày vui mới là quan trọng nhất.
Còn về come out, mày đừng sốt ruột, dù sao hai người tụi bây cũng chả cản trở đến người khác."
Dừng một chút, cậu ta nhìn Chu Thiếu Xuyên: "Nhưng, tao có chuyện muốn nói..."
Chu Thiếu Xuyên nhạy bén, hắn đã sớm nhận ra Vương Nhận có chuyện muốn nói riêng với Hướng Vinh: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Vương Nhận nhìn hắn bước ra ngoài.
Sau đó cậu ta mới quay đầu nhìn Hướng Vinh, thấp giọng: "Mày chắc chưa —— Tao không hỏi mày có chắc chắn mày là gay không, ý tao hỏi là mày đã chắc chắn muốn ở bên cậu ấy chưa?"
Hướng Vinh gật đầu: "Tao chắc chắn.
Tao thích Thiếu Xuyên cũng khá lâu rồi."
"Nhưng cậu ấy..."
Vương Nhận không biết phải nói như thế nào.
Cậu ta ấp úng: "Mày cũng rất dũng cảm, Chu Thiếu Xuyên mà cũng dám gật đầu.
Nhà của cậu ấy...!Mày có nghĩ tới...!Ờm, sau này..."
Vương Nhận loanh quanh một hồi, Hướng Vinh cũng cảm thấy mệt.
Cậu nói thẳng vào trọng điểm: "Tao biết mày muốn nói gì, tao cũng công nhận mình rất can đảm.
Mà Nhận à, mày nhìn tao đi.
Với điều kiện của tao, ít nhất nửa cái Bắc Kinh, cho dù tao quen với ai cũng giống như đang trèo cao vậy.
Tao nói thật với mày, ban đầu tao cũng không dám mơ tưởng tới Thiếu Xuyên.
Nhưng tao không thể ngăn được mọi thứ.
Mày xem như cho tao sống ích kỷ một lần đi."
"Còn tương lai," Cậu xoay nhẹ chai bia trong tay, cười khẽ, "ai bắt đầu yêu mà chẳng phải chia tay? Tao cũng mong sẽ dài lâu với Thiếu Xuyên, nhưng đâu ai biết trước chữ ngờ? Một năm này đối với tao dài như thế kỷ, điều lớn nhất mà tao học được chính là phải biết trân trọng người trước mắt.
Mày biết không, có thể một cú điện thoại của ngày hôm nay cũng chính là lần cuối cùng nói chuyện với ai đó.
Chuyện vui chuyện buồn chỉ cách nhau qua lớp giấy mỏng, vậy nên những gì tao có thể làm là nắm chắc hiện tại.
Tao không muốn sau này nửa đêm gác tay lên trán mà nghĩ đến hai chữ 'hối hận'.
Tao không quan tâm tương lai thế nào, tao chỉ muốn cố gắng hết sức ở hiện tại."
Đây là kinh nghiệm xương máu mà chính Hướng Vinh tự tay đúc kết.
Vương Nhận càng hết biết phải nói gì, song cậu ta vẫn cho rằng đây là di chứng từ sau vụ việc của bố Hướng.
Dù sao đi nữa thì trong lòng cậu ta cũng không thể gán mác 'cả gan làm bậy' lên người Hướng Vinh.
Im lặng một lúc, Vương Nhận lại hỏi: "Vậy sau này...!Tao chỉ nếu thôi.
Nếu cậu ấy phải về, thậm chí...!phải kết hôn, mày tính sao?"
Một thiếu gia có quyền có thế đến nước ngoài du học, tìm một tình nhân làm ấm giường, tìm một mối tình giải toả nỗi cô đơn mà không muốn trả giá quá đắt.
Sau đó người nọ hết giờ thì đường ai nấy đi, rũ bỏ quá khứ ở đây, phủi sạch hết thảy các mối quan hệ.
Điều này vô cùng phù hợp với logic của xã hội hiện tại, và nó cũng là trạng thái bình thường của sự phát triển mọi vật.
Hầu hết mọi người đều đặt câu hỏi như thế khi đối mặt với một mối quan hệ chênh lệch về mặt vật chất.
"Nên làm cái gì thì làm cái đó." Hướng Vinh không chút do dự đã trả lời, "Không đến mức gào thét đòi sống đòi chết đâu.
Chỉ cần Thiếu Xuyên muốn chia tay, tao sẽ không dây dưa níu kéo bắt cậu ấy ở lại.
Nhưng chỉ cần Thiếu Xuyên không nói, tao vẫn tiếp tục ở bên cậu ấy."
Vương Nhận nghẹn họng, thật lâu sau mới buông tiếng thở dài: "Rồi, được rồi.
Tao chúc hai bây mãi mãi bên nhau.
Ờm, nhà tao còn ở bên kia, tao ra ngoài hút điếu thuốc rồi về.
Lát nữa mày về không cần tìm tao."
Vương Nhận đi thẳng ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy Chu Thiếu Xuyên đang dập tắt điếu thuốc, dáng vẻ như muốn trở vào bèn đi tới chặn trước mặt hắn.
Cậu ta khẽ hất cằm về phía con hẻm bên cạnh, ý bảo có chuyện muốn nói.
"Tại sao cậu nhất quyết phải trêu chọc Vinh?"
Vương Nhận đối mặt với Chu Thiếu Xuyên, cậu ta không hề dùng giọng điệu nhẹ nhàng như nói chuyện với Hướng Vinh: "Tôi tạm thời không nói Vinh có phải bị cậu bẻ cong hay không, nhưng cậu đã nghĩ tới chưa? Hiện tại Vinh chỉ có một mình.
Bố mẹ đã mất, cậu ấy còn phải nuôi một đứa em gái mới mười sáu tuổi tới đại học.
Khoảng thời gian phía trước Vinh khó khăn thế nào, chắc cậu cũng biết.
Vất vả lắm mới vượt qua nó, bây giờ Vinh trở lại thành một người vui vẻ hay cười.
Vậy tại sao cậu nhất quyết phải chen vào ngay lúc này?"
Chu Thiếu Xuyên khẽ nheo mắt nhìn Vương Nhận, hắn không lên tiếng.
"Tôi không biết gia đình của cậu thế nào, Vinh không kể với tôi.
Nhưng cho dù topic lần trước không phải là sự thật thì cậu và Vinh cũng không phải là người cùng một thế giới.
Bây giờ cậu chỉ muốn thử nhìn xem thế giới của họ có dáng vẻ ra sao, rồi sớm muộn gì cậu cũng phải về Pháp kế thừa gia nghiệp, hoặc có khi phải liên hôn với mấy cô nhà giàu khác.
Cậu quăng Vinh ở đây.
Cậu có nghĩ tới cảm nhận của Vinh, có nghĩ tới Vinh phải làm cái gì bây giờ không?"
"Trước đây tôi nghĩ hai người không thích hợp.
Không chỉ cậu và Vinh, mà bất kể nam nữ ở Đại học J cũng không hợp với cậu! Cậu không thuộc về thế giới của bọn tôi.
Tại sao cậu biết một ngày nào đó mình phải đi mà vẫn cố chấp làm vậy? Cậu đưa Vinh vào một mối tình không có kết quả.
Cậu để Vinh yêu cậu say đắm rồi cậu bỏ người ta về Pháp.
Cậu cho rằng được một người nhớ nhung cách mình nửa vòng trái đất thì có cảm giác thành tựu lắm à?"
Vương Nhận càng nói càng gắt, chỉ muốn phun ra những lời chôn chặt trong lòng.
Dù sao cậu ta cũng là dân kinh tế, xét trên góc độ lý thuyết hay thực tế thì không tài nào tin nổi một người giàu có như Chu Thiếu Xuyên có thể yêu lâu dài một ai đó, và càng không tin Chu Thiếu Xuyên có thể từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý chỉ vì tình yêu.
Nó quá viển vông, nó chỉ là câu chuyện xảy ra trong truyện cổ tích!
Tuy rằng đã chất vấn bằng lời lẽ hết sức mạnh bạo, song Vương Nhận biết lúc này chưa chắc đã nhận được câu trả lời từ hắn.
Cậu ta chỉ mong Chu Thiếu Xuyên vẫn còn chút lương tâm, hắn sẽ cân nhắc để rồi buông tay Hướng Vinh.
Nếu đã biết mối tình này chỉ đi đến ngõ cụt, nếu đã biết Hướng Vinh sẽ lại rơi vào khoảng thời gian ảm đạm thê thảm, vậy từ bây giờ hãy chặt đứt tất thảy ngay từ lúc tình cảm cả hai chưa sâu đậm.
Chu Thiếu Xuyên đút tay vào túi, hắn thờ ơ hỏi lại: "Tôi không thấy Vinh là người như cậu nói.
Hình như cậu nghĩ Vinh quá yếu ớt rồi?"
Vương Nhận bất mãn với thái độ của hắn, cậu ta cười nhạt: "Dĩ nhiên Vinh không yếu ớt, nhưng Vinh quá mạnh mẽ mới là điều kinh khủng nhất! Vinh là một người chuyện gì cũng giấu trong bụng, cậu ấy thà cắn răng gánh hết cũng không lên tiếng làm phiền người khác.
Thế nên tôi mới đoán trước, giả dụ sau này Vinh buồn bã hay đau khổ, cậu ấy nhất quyết không than một tiếng —— Nhưng cậu có biết, kiểu người như Vinh là kiểu người dễ mắc trầm cảm nhất không?"
Chu Thiếu Xuyên nhướng mày, kỳ thực từ lúc Vương Nhận hỏi hắn câu đầu tiên, trong lòng hắn đã thấy phản cảm và nóng nảy.
Nếu trong tình huống bình thường, hắn đã đẩy cái tên tọc mạch này sang một bên từ lâu rồi.
Sở dĩ hắn vẫn kiên nhẫn lắng nghe đến tận bây giờ hoàn toàn vì người nọ là bạn thân của Hướng Vinh.
Nhưng nghe cậu ta nói một hồi, sự chán ghét trong lòng hắn đã dần biến mất, thay vào đó là cảm giác vui mừng —— Ngoại trừ hắn, cũng có người khác hiểu Hướng Vinh, hơn nữa còn quan tâm đến tình cảnh và tương lai của cậu ấy.
Anh em tốt ắt hẳn đến vậy là cùng, trước kia hắn đã thật sự đánh giá thấp Vương Nhận.
Chu Thiếu Xuyên trịnh trọng gật đầu: "Cậu lo lắng không sai, nhưng ai nói tôi nhất định phải đi? Và vì sao tôi phải đi chứ?"
Không phải chuyện này rõ như ban ngày à? Vương Nhận hừ giọng.
Chu Thiếu Xuyên phớt lờ thái độ khinh thường của cậu ta, hắn nói tiếp: "Vinh ở đâu, tôi ở đó.
Tôi chưa bao ngờ nghĩ tình cảm phải xa rời vật chất.
Tôi thừa nhận mình đã quen với cuộc sống an nhàn, nên những gì tôi đang làm bây giờ là phấn đấu cho tương lai độc lập và tự do tài chính một cách tuyệt đối.
Một cuộc sống không cần nghĩ đến chuyện tiền bạc, tôi muốn.
Nhưng Vinh, tôi càng muốn! Về mối quan hệ giữa tôi và Vinh, cậu có thể yên tâm, toàn bộ đều do Vinh quyết định.
Chỉ cần Vinh muốn ở bên tôi, vậy thì tôi ở bên cậu ấy.
Chỉ cần cậu ấy nói chia tay, tôi nhất định không dây dưa níu kéo.
Cậu ấy vui thì tôi ra sao cũng được."
"..." Vương Nhận nghẹn họng lần thứ hai, sao cứ thấy câu này của hắn nghe rất quen tai? Hình như giống hệt với những gì Hướng Vinh vừa nói? Chẳng lẽ hai người đã bàn bạc thống nhất trước, đồng tâm chống lại những lo lắng vô cớ của một người ngoài cuộc như mình?
Vương Nhận sầu thúi ruột, khi không bị thồn cho hai chén cơm chó chất lượng cao.
Bây giờ cậu ta cảm thấy không ăn cũng no cành hông, chẳng buồn thèm khát nồi lẩu thơm phức trong nhà hàng nữa.
Hút xong một điếu để giải toả cơn bực bội, Vương Nhận vào nhà hàng thì phát hiện Chu Thiếu Xuyên đã ngồi ở chỗ cũ.
Hắn ngồi rất gần với Hướng Vinh, song cả hai không làm những hành động quá thân mật, chủ yếu chỉ trò chuyện mà thôi.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ phủ lên họ tấm màn rực rỡ mà ấm áp, hai thanh niên trẻ trung cười đùa với nhau ở một góc thu hút biết bao ánh nhìn của những người xung quanh, thậm chí cả nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn lần nữa.
Chỉ là...!họ lại yêu nhau!
Vương Nhận thở dài thườn thượt, chậm rãi quay về phòng riêng trước đó.
Tối đến về nhà, tranh thủ lúc Chu Thiếu Xuyên đang tắm, Hướng Vinh rốt cuộc có thời gian lướt điện thoại.
Mở WeChat, cậu phát hiện tin nhắn của Vương Nhận đã gửi từ một giờ trước.
【Tao sẽ không nói với ai về chuyện ngày hôm nay.
Tao mong mày cũng có thể suy nghĩ lại về những gì tao đã nói.】
Đúng là một đứa trẻ cứng đầu! Hướng Vinh cười, trả lời:【Được.
Nhưng bây giờ không đúng thời điểm, hiện tại Tây Vương Mẫu không cho chia tay.
Người anh em, mày chờ chút được không? Mai mốt mỗi lần hai tụi tao cãi nhau, tao sẽ nói với mày, đến lúc đó mày có thể nói thêm vài câu để hai tụi tao chia tay luôn.】
Gửi đi tin nhắn này, cậu lại gửi thêm một tin khác:【Đùa thôi.
Cảm ơn mày, tao biết mày quan tâm tao.
Tao sẽ cố gắng, sẽ không ngừng cố gắng để sống hết mình với tuổi trẻ.
Không phụ hắn và không phụ bản thân tao.】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...