Bước vào phòng khách của Thẩm Trạch, liền nhìn thấy Tô Chính Quốc đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo.
Ông ngày thường vốn uy nghiêm, nay lại khoác lên mình bộ quân phục càng lộ thêm vẻ trang nghiêm, khí thế.
Khẽ mím môi, Diệp Nhược Sơ mở miệng gọi: "Ông ngoại.
"
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Chính Quốc không chút dao động, tựa hồ như không nghe thấy nàng gọi, tiếp tục đọc báo.
Thái độ như vậy sớm đã trong dự liệu nên Diệp Nhược Sơ cũng không nghĩ nhiều.
Tô Lam đang pha cà phê, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt lộ vẻ thành thục quyến rũ.
Nàng lại gọi một tiếng, "Mẹ.
"
"Đã về rồi!" Tô Lam ngược lại thái độ tốt hơn một chút.
"Ta đã cho người hầu dọn dẹp lại phòng, lát nữa người hầu sẽ đưa con lên phòng.
"
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo truyền tới, "Dì Tô, cô ấy là vợ của Thẩm ca sao?"
Ngay sau đó, một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Nhược Sơ, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Sau đó, Lâm Nhất Dung nhíu mày, có chút chán ghét, "Dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, Thẩm ca vì sao lại coi trọng cô ta a?"
"Nhất Dung!" Giọng nói Tô Lam hơi nghiêm khắc, ánh mắt chuyển sang Diệp Nhược Sơ, nói: "Nhất Dung còn nhỏ, nói năng thẳng thắn, con đừng để bụng.
"
Diệp Nhược Sơ cười nhạt, nhìn Lâm Nhất Dung, sau đó nói: "Mẹ, con đã biết, bất quá dáng dấp Nhất Dung tiểu thư quả thực rất xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, con về phòng trước đây.
"
Lâm Nhất Dung nghe không hiểu ý của nàng, còn tưởng nàng đang khen mình, khuôn mặt càng thêm kiêu ngạo, dáng dấp như vậy, căn bản không có tư cách đoạt Thẩm ca của cô ta!
Đã kết hôn thì sao? Cô sẽ khiến bọn họ ly hôn!
Tô Lam đang rót cà phê hơi ngừng lại, nhưng chốc lát liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Con đi đi.
"
Gian phòng rất rộng rãi, cửa sổ thiết kế kiểu Pháp nhìn ra vườn cây, lá cây đều đã rụng xuống, trên cây phủ một tầng tuyết trắng vô cùng mỹ lệ.
Chỉ là Diệp Nhược Sơ không có tâm tình để thưởng thức, đối với nàng mà nói, sống ở đây chính là một sự dày vò.
Nàng đi tắm rửa, sau khi tắm, Diệp Nhược Sơ mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Tiếng bước chân truyền đến, nàng kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Mặc Hàn tay đang tháo cà vạt đi tới.
Nàng ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, tiếp tục xem TV.
Nhướng mày, Thẩm Mặc Hàn đứng trước mặt nàng, môi mỏng khẽ nhếch lên, thấp giọng nói: "Thẩm phu nhân, giúp tôi cởi cúc áo.
"
Diệp Nhược Sơ tâm tình không tốt nói: "Giám đốc Thẩm không có tay sao?"
"Tôi hơi mệt, còn có, áo sơ mi quá nhiều cúc, lãng phí thời gian! " Tay trái hắn bóp nhẹ phần giữa lông mày, tay phải dứt khoát kéo nàng đứng lên.
"! " Diệp Nhược Sơ hơi nghiến răng, "Nếu ngại cúc áo quá nhiều thì đừng mặc a!"
Đường đường là giám đốc Thẩm, lại có một mặt lười biếng như vậy, nàng quả thật được mở mang tầm mắt!
Hắn kéo tay nàng đặt lên cúc áo trước ngực, khoé môi khẽ cong lên, "Muốn tôi khoả thân sao, tôi sẽ khiến Thẩm phu nhân mãn nguyện.
"
"Không đứng đắn!" Diệp Nhược Sơ giận dữ mắng, nhưng tay vẫn không ngừng cởi cúc áo.
Đôi mắt đen mỉm cười, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, hình như nàng vừa tắm xong, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, sợi tóc đen vẫn còn ướt dính vào má, vô cùng mê người.
Áo choàng tắm so với nàng có chút lớn, xương quai xanh tinh xảo đều lộ ra bên ngoài.
Có điều, Diệp Nhược Sơ tựa hồ như không nhận thấy sự biến hoá trên đôi mắt cùng cơ thể của hắn, chỉ chăm chú cởi cúc áo.
Đôi tay của Thẩm Mặc Hàn khẽ động, đặt lên eo nàng, lúc này đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng lập tức bị đẩy ra.
Đứng ở cửa phòng là Lâm Nhất Dung, trên tay cô ta còn bưng một đĩa hoa quả.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...