Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Tinh Mang kiêu căng từ nhỏ đến lớn, mười bảy năm qua chưa từng thiếu thốn gì. Bố làm trong lĩnh vực bất động sản, công ty ngày càng lớn mạnh, mở rộng từ thành phố Hành Hương đến thành phố Giang Tuân, cứ như cây vàng ngày nào cũng rụng không biết bao nhiêu tiền. Triết lý giáo dục của gia đình này chính là – con trai thì cần gì quản lý, cứ để nó tự lập tự do trưởng thành như nam tử hán thôi.
Mà bà Lục là đại tiểu thư nhà họ Khương – Khương Đinh lại vừa thương vừa giận đứa con trai độc nhất này. Trong mắt bà, thằng nhóc Lục Tinh Mang này ngoại trừ không học vấn không nghề nghiệp, không kiêng nể gì ra thì hình như... hình như đâu có khuyết điểm gì đâu. Cơ mà hình như... cũng không có ưu điểm gì.
Đại học thì không có hy vọng gì rồi. Nhà họ Lục tìm mọi cách đưa Lục Tinh Mang và Nhất trung Hành Hương, cũng không trông mong có thể nâng cao mấy thành tích của anh. Chỉ là... ít nhất cũng phải ép anh lấy được bằng cấp cơ sở, dù gì cũng phải có văn hóa tí chớ. Tốt nghiệp trung học xong, bọn họ định đưa Lục Tinh Mang ra nước ngoài học tài chính. Cũng chẳng cầu gì cả, chỉ mong sau này anh có thể thuận lợi kế thừa gia nghiệp, không phá nát nhà họ Lục là tốt rồi. Nói gì thì nói, cái danh "du học" cũng dễ nghe hơn nhiều.
Rất nhiều bạn bè của bà Lục đều biết đến vị Thái Tử gia này nhà bà, cứ nghe bà Lục oán giận mãi thôi, có mấy người còn thầm khuyên bà Lục: Hay là, sinh thêm một đứa đi. Mà bà Lục vừa nghe vậy đã giãy nãy lên: "Sinh mỗi Lục Tinh Mang đã mất nửa cái mạng của bà rồi, sinh thêm một đứa nữa có phải chết không!"
____________________
Tiếng chuông báo kết thúc tiết tự học buổi tối đầu tiên vang lên, Lục Tinh Mang dụi dụi mắt, ngồi dậy. Hắn nhấc cặp lên đi, thuận tiện còn đem ly trà sữa không trên bàn Dư Lí đi luôn. Cô nàng này ngoại trừ đọc sách chữ nổi thì chỉ ngồi ngây đó thôi, cũng không biết đang nghĩ gì. Lục Tinh Mang ra khỏi cửa lớp, tiện tay vứt cái ly vào thùng rác bên cạnh.
"Cậu ấy không ở lại tiết tự học tối sao?" Cảm giác hình như Lục Tinh Mang đi rồi, lúc Phùng Thế Thiêm xoay người lại, Dư Lí hỏi, cô còn nghe được tiếng anh lấy cặp đi, hình như khoogn quay lại. Tiết tự học tốt chán quá, tiết vừa rồi cô còn lén ngủ một giấc nữa.
"Chậc..." Phùng Thế Thiêm lắc đầu.
"Cậu ta à, cậu ta ở lại tự học tối? Nếu Lục Tinh Mang ở lại thì chỉ sợ mặt trời mọc từ đằng Tây thôi." Giọng điệu cậu ta cực kỳ khoa trương, lấy lại quyển truyện tranh trên bàn Lục Tinh Mang: "Tôi thấy, để cậu Lục ngồi an phận trong trường một ngày đã là thắng lợi lớn của nhà họ Lục rồi."
Dư Lí: "..."
"Hơn nữa, hôm nay cậu ta còn ngồi yên một tiết tự học, quá dữ!" Phùng Thế Thiêm càng nghĩ càng cảm thấy kỳ diệu, không ngừng cảm thán.
Cậu ta khoa trương như vậy khiến Dư Lí hơi xấu hổ. Hóa ra Lục Tinh Mang là người như vậy, dù không có hư hỏng như bọn họ nói nhưng đúng là không nghe lời thật. Cô gái nhỏ lại tiếp tục tò mò: "Đã trễ thế này rồi cậu ấy còn đi đâu?"
"Hỏi hay lắm!" Không ngờ Phùng Thế Thiêm lại vỗ tay cái đét.
Dư Lí câm nín.
"Cậu Lục nhà chúng ta ấy, cuộc sống về đêm phong phú lắm." Phùng Thế Thiêm nổi hứng tám chuyện, bay thẳng xuống bàn Lục Tinh Mang tiếp tục giới thiệu với Dư Lí: "Cậu Lục là ai chứ? Ở thành phố Hành Hương này bạn bè cậu ấy cả đống!"
"Mỗi tối cậu Lục đều có hẹn cả. Lúc hứng lên còn có thể đi mấy quán bar trong trung tâm thành phố chơi, hơn nữa đều chơi cùng mấy cậu ấm của Hành Hương."
Tuy Phùng Thế Thiêm và Hứa Hành cũng là cậu ấm con nhà giàu, nhưng hai người bọn họ giác ngộ tương đối tốt, chưa bao giờ làm mấy chuyện như bỏ học đi uống rượu nhảy nhót.
"... Khi nào mệt muốn nghỉ ngơi thì sẽ đi mấy quán kara quanh đó ngủ, hoặc đến Pluto lên mạng đánh bài."
"P... Plu..." Dư Lí ngẩn người.
"Pluto." Phùng Thế Thiêm nói: "Chính là quán cafe internet trên lầu đối diện trường."
"Ông chủ ở đó là bạn của Lục Tinh Mang, đang học đại học."
"Chậc, thiếu gia kia cũng tốt số lắm, là con thứ trong nhà, không giống mấy người bọn tôi gánh nặng việc kế thừa gia nghiệp trên vai, ngày nào cũng áp lực muốn chết. Quá cafe internet kia là quà sinh nhật gia đình tặng cho anh ta, chẳng cần bận tâm chuyện gì hết, một năm kiếm đến hai trăm nghìn cũng là chuyện bình thường."
Dư Lí: "..." Quá hỗn loạn.
Từ nhỏ cô đã phụ việc trong tiệm xoa bóp của bà, chưa từng tiếp xúc với nhiều người nhiều chuyện như vậy. Chỉ có chuyển nhà của mấy dì trong xóm, các bà hóng chuyện, nhiều lắm cũng chỉ có con cháu tầm độ ba, bốn mươi tuổi của bọn họ. Cái gì mà quán bar, sàn nhảy... cái gì mà quán cafe internet Pluto... Còn hở cái là mấy trăm nghìn, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tiết tự học hơi chán, Phùng Thế Thiêm kể cho Dư Lí rất nhiều chuyện, có mấy chuyện rất mới lạ với Dư Lí.
"... Cậu Lục chưa bao giờ thiếu bạn gái. Từ khi tôi bắt đầu quen biết Lục Tinh Mang, bên cạnh cậu ta cũng chưa từng thiếu con gái bám theo. Chậc chậc chậc... trời ạ, cả tôi cũng sợ ngây người đó, cô có biết không, tôi ghen tị lắm đó! Tối nay không nghe thấy có động tĩnh gì, vậy chắc là Lục Tinh Mang đang đi kara hoặc đến Pluto rồi. Còn bạn gái... chắc không đâu."
...
"Tiết hôm nay chán quá, chẳng biết hôm nay Giang Mẫn Nhi có trốn ra không."
"Nè nè nè, chắc cậu chưa nghe nói đâu, Giang Mẫn Nhi là hoa khôi của trường đó."
"Ờ... Nói tới thì trước kia Giang Mẫn Nhi cũng là hoa khôi nổi tiếng đó. Nhưng đột nhiên năm nay có một đàn em chuyển đến, còn xinh đẹp hơn cả cô ta nữa. Mẹ nó, bọn tôi còn tụ tập đi xem thử, đúng là quá đẹp luôn!"
...
Dư Lí cong cong môi. Là người cùng lứa tuổi, câu chuyện của bọn họ thú vị hơn những chuyện mà cô nghe được trong xóm nhiều, cũng phức tạp hơn nhiều.
Sắp vào tiết mới, Phùng Thế Thiêm mới nhỏ giọng dần. Nhưng khi cậu ta nhìn lại, thấy nụ cười khẽ trên mặt Dư Lí, cậu ta hơi giật mình. Kỳ thật... nếu nhìn kỹ thì Dư Lí xinh đẹp hơn Giang Mẫn Nhi nhiều. Nếu cô ấy không bị mù thì nhất định có thể trở thành hoa khôi mới của lớp. Nói không chừng còn có thể cạnh tranh với hoa khôi trường nổi tiếng kia nữa. Có lẽ cô ấy mù bẩm sinh, ông trời đúng là không công bằng.
Lục Tinh Mang dù có ngông cuồng đến đâu thì cũng không đến mức kiêu ngạo nghênh ngang khiêu chiến đã trốn tiết tự học rồi mà vẫn đi thẳng qua cổng trường. Bấy giờ màn đêm đã buông xuống, nhưng bầu trời vẫn chưa tối hoàn toàn, cứ như bức tranh sơn dầu rực rỡ bị che bằng tấm vải đen mỏng, vừa đẹp vừa kỳ ảo. Lục Tinh Mang đứng dưới tường, nhìn dáo dác. Bên cạnh là một cây hoa lê vẫn trắng sáng thuần túy, nhẹ nhàng đu đưa theo gió. Anh nhìn một lát rồi ném cặp ra ngoài. Bên trong không có đồ gì, cũng chỉ có mấy quyển truyện mượn của Phùng Thế Thiêm, ví tiền, tai nghe AirPods và sạc dự phòng. Sau đó, anh tung người nhảy qua.
Trường Nhất trung Hành Hương là một ngôi trường, diện tích rất lớn. Tuy đã tu sửa nhiều lần nhưng vẫn có vài đoạn tường lọt lưới, không lắp đặt camera theo dõi cũng không có lưới gai chống trộm. Lục Tinh Mang cao hơn một mét tám, còn thường xuyên tập thể dục, muốn nhảy qua dễ như trở bàn tay.
Đi dọc theo con đường phía Đông trường học, gió đêm quất vào mặt, anh vén phần tóc mái rơi trên trán qua một bên. Thời tiết hơi lạnh. Quả vậy, từ nhỏ đến lớn Lục Tinh Mang luôn kiêu căng, mười bảy năm qua, anh chưa từng thiếu gì cả, bao gồm cả bạn gái. Nhưng đối với anh, bạn gái cũng chỉ như mấy đời điện thoại thay đổi hằng năm, đến lúc thì cũng nên đổi. Đám cậu ấm xung quanh anh cũng chẳng có ai độc thân thế nên anh cũng cảm thấy mình cũng nên có một cô bạn gái. Huống chi trước giờ quanh anh chưa từng thiếu con gái chủ động nhào đến, cứ chọn cô đẹp nhất là được.
Bạn gái đầu tiên của anh là chị lớp trên học múa. Tuy không phải hoa khôi cấp trường gì, thậm chí cũng không xem là xinh đẹp nhất trong lớp nghệ thuật, nhưng cũng là một cô gái nổi tiếng trong trường. Chị đàn trên kia có nằm mơ cũng không ngờ đến mình lại có thể trở thành mối tình đầu của cậu ấm như Lục Tinh Mang. Tuy trong trường Nhất trung Lục Tinh Mang chẳng học hành giỏi giang gì, thành tích lúc nào cũng áp chót, nhưng dù thế nào thì anh cũng là con trai độc đinh của nhà họ Lục, tài sản gia thế hơn người.
Thế mà chỉ mới mấy ngày chị lớp trên kia đã tỉnh mộng. Lục Tinh Mang không hề thích cô ta mà chỉ muốn có một cô bạn gái mà thôi. Nhắn tin không trả lời, gọi điện không nhận, chỉ những lúc ra ngoài chơi với hội bạn mới đưa cô ta theo. Nếu không có tình cảm thì đòi tiền cũng được. Học sinh nữ lớp nghệ thuật phần lớn đều có bạn trai giàu có, ngày nào cũng khoe khoang các loại nước hoa túi xách, khoe đến mức khiến người ta ghen ghét. Huống chi, Lục Tinh Mang cũng đâu phải giàu bình thường. Vì thế chị lớp trên vừa rồi còn héo như tro tàn lại cháy lên hy vọng. Dù Lục Tinh Mang không có ý chủ động tặng quà cho cô thì chị gái cũng rất dũng cảm đòi tiền đòi quà Lục Tinh Mang. Chẳng lý do gì cả, cô ta nói thẳng mình không có tiền, hỏi xem bạn trai Lục Tinh Mang có thể cho tiền mình không. Nói thật thì cô ta chưa từng để anh mất mặt trong những buổi tiệc tụ hội, dù không thích cô thì cũng phải cho ít phí vất vả chứ?
Cô ta cứ nghĩ, Lục Tinh Mang không chỉ đồng ý mà còn có thể tùy ý ném cho cô ta mấy nghìn cũng có thể. Dù sao chút tiền này đối với Lục Tinh Mang chẳng đáng kể, thiếu gia nhà giàu thường ra tay hào phóng lắm mà. Ai ngờ, Lục Tinh Mang càng thẳng thẳng hơn cả cô, lần đầu tiên anh trả lời lại tin nhắn của cô ta.
Lục Tinh Mang: "Cô không có tiền thì tìm tôi làm gì, tôi là ba của cô hả?"
Chị gái cũng nhiều trò tán tỉnh lắm, tiếp lời: "Ba ơi ~"
Vì vậy, sau một chữ "Cút!" của Lục Tinh Mang, mối tình đầu của anh đã kết thúc như vậy. Ngay cả yêu đương cũng có thể thoát tục như vậy. Mà giờ cứ nghĩ đến bạn gái bây giờ - Giang Mẫn Nhi cũng khiến anh đau đầu không thôi. Từ khi anh chuyển đến trường Nhất trung đã liên tục đổi không ít bạn cùng bàn. Nếu không phải bạn học chịu không nổi tính tình của anh thì là phụ huynh sợ con mình bị ảnh hưởng, liên tục gọi điện cho chủ nhiệm yêu cầu đổi chỗ. Cuối cùng, Triệu Hiển Huy có thể trở thành bạn cùng bàn của Lục Tinh Mang cũng coi như có bản lĩnh.
Tiệu Hiển Huy cao to, ngoại hình cũng không tệ. Nghe nói cậu ta còn luyện võ trong võ quán gần đó, quen biết rất nhiều thanh niên có tiếng. Vốn dĩ Giang Mẫn Nhi là bạn gái cậu ta. Từ khi biết Triệu Hiển Huy ngồi cùng bàn với Lục Tinh Mang, một ngày Giang Mẫn Nhi chạy đến lớp số chín cũng phải năm, sáu lần. Ngoài mặt là tìm Triệu Hiển Huy, thực tế là đến xem Lục Tinh Mang, ngoại tình trắng trợn.
Triệu Hiển Huy cũng đâu phải [1]Võ Đại Lang, ngày nọ, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra có gì đó không đúng. Cái tên này đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, chủ động gây sự với Lục Tinh Mang hẹn cuộc đại chiến thế kỷ trường Nhất trung Hành Hương. Hơn nữa lại còn thua thảm, bị đánh đến nhập viện, cuối cùng lấy tiền bồi thường rồi chuyển trường, để lại cô bạn gái bé nhỏ của cậu ta, lẻ loi hiu quạnh, cô đơn lẻ bóng. Khi đó Lục Tinh Mang cảm thấy Giang Mẫn Nhi này cũng là một cô gái đáng thương. Vì thế, sau khi cô ta ngỏ lời, anh đã tiếp nhận cô bạn gái này, dù sao lúc ấy anh cũng không có bạn gái.
Bạn Lục Tinh Mang yêu đương tùy tiện đi dò trong bóng tối một lát, băng qua đường cái đến trước của kính mờ quán Pluto.
Pluto nghĩa là sao Diêm Vương, bởi vì nó là của cậu hai nhà họ Thẩm – Thẩm Gia Minh. Chữ "Minh" của sao Diêm Vương đồng âm với tên của cậu hai nhà họ Thẩm, hơn nữa đây là quà sinh nhật nhà họ Thẩm tặng cho Thẩm Gia Minh, nên đã đặt tên này.
Lục Tinh Mang đẩy cửa đi vào, mọi người đang ngồi trên sofa đánh bài, Giang Mẫn Nhi cũng ở đó. Cô ta thấy Lục Tinh Mang đến, hưng phấn lao ra vẫy tay với anh cứ như tranh công: "Lục Tinh Mang, hôm nay em chuồn ra được rồi nè!"
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô ta cười hớn hở, nhưng Lục Tinh Mang lại không có phản ứng gì. Giang Mẫn Nhi ngồi dịch vào trong, nhường chỗ cho Lục Tinh Mang, nhanh chóng thu lại sự không vui trên mặt.
"Đúng rồi, nghe nói anh có bạn cùng bàn mới..." Còn là một đứa mù!
Tin tức kinh thiên động địa đó được lan truyền nhanh chóng trong trường. Giang Mẫn Nhi rất ngạc nhiên, sau khi Lục Tinh Mang ngồi xuống, cô ta nhịn không được xích đến gần hỏi, cái miệng cứ mấp máy liên tục nói không ngừng hệt như súng máy đậu Hà Lan.
"Tên cậu ấy là gì? Từ nhỏ đã không nhìn thấy rồi sao? Có thể nói được không? Vậy thì sao mà học?"
Lục Tinh Mang nghe một hồi, cuối cùng, anh tiện tay ném cặp sang bên cạnh, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cô phiền quá."
Tuy bình thường anh đều nói chuyện không khách khí chút nào với bạn bè xung quanh, nhưng Giang Mẫn Nhi lại cảm thấy những lời này rất chói tai.
_______________________
[1] Võ Đại Lang là một nhân vật hư cấu trong Thủy Hử. Ông là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành, tốt bụng. Dù biết vợ mình là Phan Kim Liên đã tư thông với Tây Môn Khánh nhưng ông vẫn nhẫn nhịn để rồi bị bọn họ thông đồng hạ độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...