Một Đêm Gió Xuân Tới

Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)

Chẳng qua mấy ngày sau, Lục Tinh Mang lại mua cho Dư Lí một chiếc đồng hồ. Anh chưa từng nói trước với Dư Lí, lúc đưa cho cô cũng rất bất ngờ. Thế là hai người dây dưa cả nửa ngày.

Lục Tinh Mang muốn đeo đồng hồ cho Dư Lí, nhưng cô không biết đó là gì, cứ sống chết không muốn, không ngừng hỏi: "Đó là gì vậy?"

Cuối cùng, Lục Tinh Mang không còn cách nào, đành nói thật cho cô: "Đồng hồ, mua cho cậu."

Dư Lí sửng sốt, không chống cự nữa, để Lục Tinh Mang đeo cho cô.

"Sao lại cho tôi đồng hồ? Tôi cũng đâu xem được." Dư Lí cảm giác cổ tay trái hơi lành lạnh, có gì đó hơi nặng, cô muốn sờ thử nhưng lại không dám.


"Hà, đồ tôi tặng cậu, sao có thể là đồng hồ bình thường chứ!" Lục Tinh Mang kéo tay Dư Lí, cẩn thận nói với cô: "Cái này không giống đồng hồ bình thường, là sản phẩm mới của công ty một người bạn của cha tôi, còn chưa đưa ra thị trường đâu. Tôi lấy về hai cái, rất thần kỳ đó!"

Nhưng vừa dứt lời, anh đã biết Dư Lí sắp nói gì, anh lập tức cướp lời cô trước, giọng điệu rất cứng rắn: "Ầy, cũng đã lấy về rồi, nếu không không nhận thì tôi cũng chẳng cho người khác, chỉ có thể vứt nó trong phòng đóng bụi, cuối cùng cũng không tránh khỏi bị vứt đi, đại loại vậy đó."

"Cậu..." Dư Lí hiểu ý anh, cô phiết miệng, lại chẳng thể làm gì hơn. Cô còn chưa nói gì đâu, sao người này lại như vậy chứ!

Lục Tinh Mang cười hì hì, tay trái của Dư Lí còn đang bị anh nắm, cảm giác vừa mềm vừa mịn, lại thanh khiết đến mức người ta không thể sinh ra một ý niệm xấu nào. Anh cúi đầu chỉnh đồng hồ cho Dư Lí: "Cậu đừng vội, để từ từ tôi nói cho cậu biết dùng thế nào. Không nhìn thấy cũng không sao, cái này cũng không dùng để chuyên xem giờ."

Dư Lí nghe vậy, chớp chớp mắt, cảm thấy hơi kỳ quái. Đồng hồ không dùng xem thời gian thì còn có thể làm gì? Đeo cho đẹp à?

"Nó có màn hình này, cũng có rất nhiều chức năng. Để tôi dạy cậu, về màn hình chính này, các chức năng sẽ hiên lên khi cậu ấn vào, tôi đã đặt hiệu ứng rung riêng biệt, cậu ấn vào cái nào thì sẽ biết."

Ngoại trừ dùng pin năng lượng mặt trời, những chức năng nghe gọi cơ bản thì thì chiếc đồng hồ này còn có rất nhiều điểm đặc biệt. Ví dụ như, chiếc đồng hồ này là một cặp với chiếc của Lục Tinh Mang, có thể định vị nhau, cũng có thể theo dõi nhịp tim đối phương, nếu ấn vào nút nào đó còn có thể phát ra hiệu ứng rung đặc biệt cho đối phương.

Dư Lí càng nghe càng thấy kỳ lạ, mặt cô từ từ ửng lên. Cô nghiêm giọng lại, ngắt lời Lục Tinh Mang.

"Lục Tinh Mang, cậu nói thật đi, hai chiếc đồng hồ này có phải đồng hồ tình nhân không?"

Máy hát Lục Tinh Mang lập tức ngắt, anh ngẩn người. Không ngờ cô nàng này cũng thông minh vậy. Anh suy nghĩ một hồi, gãi gãi đầu, giấu đầu lòi đuôi giải thích với Dư Lí: "Ai da, tình nhân thì tình nhân thôi, chỉ yếu là chức năng của nó, chức năng ấy. Như chúng ta không phải là trường hợp đặc biệt sao! Cậu nghĩ đi, lần trước lúc cậu bị bắt nạt may mà tôi ở đấy, nhưng nếu không có tôi thì sao? Cũng đâu phải nói là cậu sẽ bị bắt nạt đâu, dù sao thì trông cậu cũng rất dễ bị ăn hiếp... Phì, ý tôi không phải vậy đâu!"

"..." Dư Lí vẫn ngây ngốc nghe.


"Được rồi, Lục Tinh Mang, tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa, cậu cứ tiếp tục giới thiệu đi." Giới thiệu... chiếc đồng hồ thần kỳ mà cậu cho tôi.

Đúng là khiến người ta hết cách mà.

Không hiểu sao, thái độ lục Lục Tinh Mang nói chuyện với Dư Lí khác hoàn toàn với người khác. Từ lúc bắt đầu như cậu trai cứng ngắc dịu dàng, đến giờ như biến thành kẻ si ấp úng. Phùng Thế Thiêm nghe mà càng lúc càng cảm thấy không khỏe. Từ hoài nghi tai mình, đến hoài nghi thế giới này. Đặc biệt là chuyện đồng hồ.

Tiết học hôm nay rất chán, cậu ta ngồi trước dựng tai lên, nghe hết cuộc đối thoại của người đằng sau không sót chữ nào. Cái gì mà cũng đã lấy về rồi, nếu không không nhận thì tôi cũng chẳng cho người khác? Anh chẳng bận tâm đến tình nghĩa anh em tí nào sao, nói một câu máu lạnh quyết tuyệt thế đấy! Chẳng lẽ những thứ mà anh Lục không cần thì không thể suy xét đến người anh em tốt này sao?

Mãi đến khi nghe thấy đó là đồng hồ tình nhân, Phùng Thế Thiêm nghẹn họng. Thôi thôi, có cho cũng không cần!

Còn nữa...

Ra ngoài ăn xong bữa trưa, trên đường về lại trường, Phùng Thế Thiêm nhịn không được hỏi Lục Tinh Mang: "Anh Lục, ngại quá, chuyện đồng hồ em vô tình nghe thấy, em chỉ là nhịn không được muốn nói một câu thôi."


Cậu ta cẩn thận nghĩ hết câu cú trong đầu rồi, nhịn không được ngước mắt nhìn thử Lục Tinh Mang. Anh Lục của cậu ta đang im lặng, hình như không có dấu hiệu bùng nổ nào, hình như là... muốn nghe tiếp, không hề bực bội vì cậu ta nghe lén.

"Mày nói đi."

Gan Phùng Thế Thiêm phình lớn hơn, tiếp tục nói: "Anh Lục nè, em chỉ nghĩ là anh đưa chiếc đồng hồ công nghệ cao như vạy cho Dư Lí đeo, không sợ bị cướp à? Hôm qua em mới xem tin tức, cái gì mà ban đêm đeo dây chuyền vàng bị người ta cướp, suýt nữa đã nguy hiểm tính mạng. Cứ nghĩ đến Dư Lí yếu đuối như vậy, em chỉ hơi lo lắng nên... đề cập với anh."

Lục Tinh Mang nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, nghe vậy, anh cười nhạo một tiếng: "Người của tao, ai dám động vào?"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận