Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)
Ai cũng biết rằng, nếu Lục Tinh Mang lại gây chuyện nữa thì rất có thể sẽ phải từ biệt với Nhất trung Hành Hương. Huống chi, lần này còn đụng phải boss chúa. Giáo viên lạnh mặt, nhìn tbao quát tình hình một lần nữa rồi trực tiếp hỏi nữ sinh đang khóc lóc kia: "Thật vậy sao? Em nói đi."
Mẹ nó, tàn nhẫn thật đấy... Lòng bàn tay Phùng Thế Thiêm đổ mồ hôi, cậu ta âm chầm chà xát. Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Trước mặt bao người, nữ sinh kia hít hà một hơi rồi lau nước mắt, ấm ức ngẩng đầu: "Vâng đúng ạ, em xin lỗi thầy."
"..."
Mặt giáo viên lập tức đen sầm, ông ta mắng xối xả: "Chuyện chỉ có vậy mà làm ầm ĩ lên thế, sang năm là đã ban ba rồi mà vẫn còn coi mình là một đám nít ranh trong nhà trẻ à? Xem trường học này là của nhà các em mở đấy à? Ầm ĩ cả hành lang, đừng nói là chỉ ban các em, cả trường đều đến xem đấy, còn gì là tiết tự học sáng?!"
Ông chỉ tay vào Phùng Thế Thiêm: "Em đi không nhìn đường à? Mắt để trên đỉnh đầu à? Chân em là chân bạch tuộc à, chỉ đi thôi mà cũng đá ngã bàn được!" Rồi lại chỉ vào nữ sinh đang thút thít: "Bàn ngã cũng không biết nâng dậy? Khóc cái gì mà khóc! Khóc có thể giải quyết được vấn đề à? Vậy nếu kiểm tra được điểm kém thì có phải em cũng không muốn học nữa không, chỉ cần khóc đến khi tốt nghiệp là có thể tự động đậu được trường đại học tốt à?"
Cuối cùng, ông nhìn Lục Tinh Mang.
"Còn cả em nữa. Ở đây là trường học, ai cũng biết nhà em lớn thế nào, thu bớt lại tính cậu ấm ấy đi! Nếu lại bị tôi bắt được một lần nữa thì đừng nói mẹ em, đến cả giám đốc sở giáo dục, thị trưởng, chủ tịch tỉnh gì, có ai đến xin thì em cũng phải cút đi cho tôi!"
Lục Tinh Mang nhếch môi, nhưng lần này nụ cười đã dữ dằn hơn. Mọi người đứng xung quanh đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Nhưng cũng còn may, khi anh còn đang ngầm siết nắm đấm thì giáo viên kia nói xong đã đi mất. Nữ sinh kia vẫn còn đứng đây khóc nức nở.
Phùng Thế Thiêm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đẩy Lục Tinh Mang về phía sau: "Ai da được rồi, được rồi, anh Lục đừng bớt giận, bớt giận..."
Trước khi đi, Phùng Thế Thiêm liếc bà tám kia một cái, trong lòng vẫn còn run sợ, thậm chí, mồ hôi trên tay cậu ta còn chưa khô. Cô ta cũng thông minh đấy, còn biết ứng biến phối hợp. Nếu vừa rồi cô ta nhất thời giận dỗi nói ra chân tướng với giáo viên thì chỉ sợ việc hôm lại trở thành vở tuồng lớn của Hành Hương. Không chừng, Dư Lí cũng có thể bị liên lụy.
Mà kỳ thật, nữ sinh kia nào dám nói ra. Dù trong lòng ấm ức đến đâu, đầu óc có ngu ngốc thì cô ta cũng không dám chọc Lục Tinh Mang. Nếu thật sự gây chuyện khiến ma đầu này bị thôi học, dù có xả được cơn tức nhất thời, nhưng Lục Tinh Mang vẫn còn đấy. Đừng nói rời khỏi Hành Hương, dù có làm quỷ, nhất định anh cũng không tha cho cô ta. Mà dù anh có rộng lượng thì đám bè bạn chí cốt của anh cũng chưa chắc.
Lục Tinh Mang trở lại chỗ ngồi, anh mắt anh vẫn lạnh băng. Dư Lí ngồi bên cạnh anh. Sau khi xảy ra những chuyện vừa rồi, không biết giờ cô gái nhỏ đang nghĩ gì, hai mắt cô vô thần hướng về phía trước, ngơ ngẩn.
Lục Tinh dần bình tĩnh lại, anh liếc sang nhìn Dư Lí. Bấy giờ anh mới phát hiện trên trán cô dán một miếng băng cá nhân, tuy rằng tóc đã phủ che một phàn, nhưng họa tiết hoạt hình tươi sáng kia trông rất nổi bật.
"Cậu..." Lục Tinh Mang đã bình tĩnh lại, anh cúi người lại gần Dư Lí, kinh ngạc gọi.
Dư Lí biết anh đang nói đến cái gì, cô ngượng ngùng tránh qua một bên: "Cậu đừng nhìn, thật sự không sao cả, chỉ rách da tí thôi... Thật đấy, còn không chảy chút máu nào, chỉ là Trần Nhược Đồng lo lắng nên cứ một hai phải dán một miếng băng cá nhân cho bằng được thôi.
Lục Tinh Mang: "..."
Anh còn chưa nói gì đâu, cô nàng này đã nói nhiều như vậy rồi. Thôi, chắc là cô không muốn để người khác lo lắng, cho dù anh đang thực sự lo cho cô. Chỉ là...
"Thế lúc về nhà cậu định nói thế nào với bà cậu đây?"
Hình như Dư Lí cũng đã nghĩ đến từ sớm rồi, cô đáp rất nhanh chóng, cũng rất thản nhiên: "Rất đơn giản, chỉ cần nói lúc bước qua bậc cửa phòng học không cẩn thận vấp ngã là được."
Lục Tinh Mang bật cười. Hóa ra cô cũng có lúc đầu óc linh hoạt đến vậy. Cô nàng này là thế đấy, rõ ràng bản thân vừa yếu ớt vừa mỏng manh khiến người khác thương tiếc, lại cứ không muốn người khác phải phiền, không muốn để người khác lo lắng cho mình. Muốn đến gần cô thì phải như thuần phục một con mèo hoang vậy, phải thật chừng mực, cẩn thận.
Trải qua chuyện vừa rồi, Lục Tinh Mang cố ý hạ nhẹ giọng hơn, phân tán lực chú ý của Dư Lí, lúc nói chuyện còn mang theo ý cười: "Nè, cậu nói xem, nếu lúc đó tôi không xuất hiện kịp thời thì cậu định làm sao bây giờ?"
Dư Lí bĩu môi: "Dù tôi không có tài giỏi như cậu thì cũng sẽ không để mặc bọn họ nói xấu bà tôi như vậy." Còn nữa, Dư Lí nghiêm trang: "Lục Tinh Mang, cậu đừng gây chuyện nữa đấy."
Lục Tinh Mang: "..."
"Không phải chứ, bà cô của tôi ơi, tôi đây là vì ai chứ!" Cậu Lục ấm ức, sao cứ cảm thấy câu chuyện này càng nói càng sai thế. Chẳng lẽ không phải là cô nên cảm kích anh lắm sao? Một người xông lên quên mình vì người khác, ngay cả chính anh nghĩ lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cảm động quá đi chứ!
Im lặng một lúc lâu, tiết tự học đã bắt đầu từ sớm, Lục Tinh Mang đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói khẽ: "Ừm, xin lỗi cậu nhé." Câu sau còn nhỏ hơn: "Cảm ơn cậu." Kèm theo đó là một nụ cười.
Trái tim Lục Tinh Mang như run lên một chút.
"Cái gì?" Anh cười cười, cúi người lại gần Dư Lí.
Cô gái nhỏ rũ mi mắt, che khuất cảm xúc, dường như đang đắm chìm trong hồi tưởng nào đó.
"Tôi nói, xin lỗi cậu, Lục Tinh Mang, nhưng cậu cũng đừng gây chuyện nữa." Nói rồi, khóe miệng cô lại hơi mỉm, nhưng lại nhanh chóng hạ xuống.
Lục Tinh Mang xoay người, nhịn không được đưa nắm tay che miệng, cũng cười theo.
Vốn dĩ tâm trạng Lục Tinh Mang không tốt lắm, vừa lấy tai nghe chuẩn bị nghe nhạc trong tiết này, thế mà vì một câu vừa rồi của Dư Lí, bàn tay cầm tai nghe của anh khựng lại giữa không trung. Anh nhẹ nhàng vén tóc mai bên tai Dư Lí, cẩn thận nhét một bên tai nghe vào tai cô. Lúc chạm vào vành tai cô, hơi lạnh, trắng gần như trong suốt, như một miếng ngọc không tì vết.
Dư Lí cũng rất ngoan, không hề nhúc nhích. Không bao lâu sau, tiếng nhạc rõ ràng truyền vào tai, Lục Tinh Mang đã đặc biệt chọn bài "Em là đôi mắt của anh" cho cô. Dù ca khúc này không quá phổ biến, nhưng Dư Lí cũng chẳng nghe nhiều bài hát, cô lắng nghe rất nghiêm túc.
Một giọng nam xúc động hát:
"Nếu anh có thể nhìn thấy, anh có thể dễ dàng phân biệt ngày đêm
Có thể tìm được và nắm lấy tay em chính xác trong dòng người
Nếu anh có thể nhìn thấy, sinh mệnh này có lẽ sẽ hoàn toàn khác biệt
Có thể những gì anh thích anh yêu đều sẽ khác biệt
...
Anh nhìn về phía em, lại chỉ có thể thấy một mảnh hư vô
..."
Mắt Dư Lí hơi ướt, nhưng rồi lại nhanh chóng biến thánh vô số điểm sáng lấp lánh phát tán khắp tâm hồn cô như sao trời lộng lẫy. Bởi vì, dù vẫn còn đeo một bên tai nghe, cô vẫn nghe thấy Lục Tinh Mang nói với mình: "Cậu nói xem, tôi có tính là mắt của cậu không?" Rồi anh lại nghiêng đầu, như đang suy nghĩ gì đó, tự trả lời bản thân: "Chắc là không đâu, vì tôi còn giúp cậu diệt trừ cái ác mà."
"..."
Dư Lí chẳng biết nói gì hơn, rồi sau đó lại nhịn không được cười rộ lên. Bên tai vẫn là giọng ca du dương ấy.
"Em là đôi mắt của anh, đưa anh đi cảm nhận bốn mùa biến hóa
Em là đôi mắt của anh, đưa anh đi xuyên qua đám đông
Em là đôi mắt của anh, đưa anh đến với biển sách mênh mông
Vì em là đôi mắt của anh, cho anh thấy được thế giới này
Cho anh thấy, một thế giới ngay trước mắt anh." [1]
________________
[1] Lời bài hát "你是我的眼" (You are my eyes) – Tiêu Hoàng Kỳ. Đây là một tác phẩm kinh điển của ca nhạc sĩ Tiêu Hoàng Kỳ, phát hành năm 2002. Ông bị đục thủy tinh thể bẩm sinh và bị mù từ lúc mới chào đời, sau đó được phẩu thuật khỏi vào năm lên 4. Tuy nhiên, thị lực của ông dần kém đi và đã mất hoàn toàn vào năm 15 tuổi.
Mọi người có thể nghe thử ở đây:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...