Một Đêm Gió Xuân Tới

Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)

Kỳ thật Lâm Tô Phỉ cũng chẳng biết gì, cô ta chỉ vừa nghe Cố Dung Dung nói mới đây thôi. Nhưng cũng không hiểu vì sao, các chị đại hào hùng như thế khi nhắc đến Dư Lí lại ỉu xìu cứ như hoa héo. Thậm chí ngay cả lúc nói cho cô ta biết về tin nóng sốt về hoàn cảnh gia đình vô cùng tệ hại của Dư Lí, Cố Dung Dung chẳng những không vui gì mấy mà còn chẳng có tinh thần đi lan truyền khắp trường.

Nhưng Lâm Tô Phỉ thì có! Một là cô ta đã biết được một bí mật kinh thiên động địa, há có thể giấu được; Hai là cô ta cũng chẳng thích Dư Lí chút nào, bởi vì từ khi con nhỏ mù này xuất hiện, Trần Nhược Đồng đã dần xa cách cô ta hơn. Rốt cuộc cũng tóm được cơ hội rồi, cô ta nhướn người về phía trước, thao thao bất tuyệt kể cho đám người kia. Cả đám ngửi được mùi ngon, ánh sáng trong mắt càng thêm lập lòe, tim bọn họ nhảy lên thình thịch, vô cùng hưng phấn. Nhưng tin tức này quá bùng nổ rồi, cả đám càng nói càng hăng, âm lượng cũng dần tăng lên.

Mỗi ngày Trần Nhược Đồng đều đến trường rất sớm, cô vẫn tận chức tậc trách đứng đợi Dư Lí vào lớp. Lúc hai người đang vòng qua hành lang, sắp đến phòng học, đột nhiên Dư Lí dừng bước. Trần Nhược Đồng đang định hỏi cô sao vậy thì nghe thấy giọng cười cợt cách một vách tường, vang lên xuyên qua cửa lớp, vô cùng chói tai. Nghe kĩ hơn, cô không thể tin nổi trừng lớn mắt, trong đó dường như không chỉ có mỗi giọng Lâm Tô Phỉ, còn nội dung, hình như là về Dư Lí thì phải.

Cái gì mà ở trong tiệm xoa bóp nhỏ xíu, cái gì mà chỗ vừa dơ vừa tàn không phải cho người ở. Càng quá đáng hơn nữa, bọn họ còn nói về bà của Dư Lí, già đến không chịu nổi, nghe nói bàn tay kia kìa...

Đúng là quá đáng!

Mấy người nói xong chuyện nhà Dư Lí, đang chuẩn bị bắt đầu nói đến quần áo đẹp, giày xịn của Dư Lí ở đâu ra thì đã thấy lớp trưởng Trần Nhược Đồng hùng hổ lao vào phòng, đứng trước mặt bọn họ chất vấn: "Các người nói gì đó!"

Cả đám sợ đến mức im bặt, đặt biệt là Lâm Tô Phỉ.

"Đồng Đồng..." Lâm Tô Phỉ ngượng ngùng cúi đầu. Bấy giờ bọn họ mới giật mình nhận ra vừa rồi mình đã bàn tán quá nhiệt tình đến quên mất tất cả.


"Tôi nói, các cậu đang nói gì đấy? Nói xấu sau lưng bạn học, còn không phân biệt thật giả, tại sao các cậu có thể nói những lời cay nghiệt như vậy?!" Trần Nhược Đồng hung hăng chất vấn.

Cả đám im lặng không biết nói gì, không ít người trong lớp quay đầu nhìn sang. Phát giận rồi, trong lòng Trần Nhược Đồng giờ rất phức tạp. Đúng là đáng giận thật đấy, nhưng cứ như vậy chọc thủng mối quan hệ bạn học không chút lưu tình có ổn không. Có lẽ cô hẳn phải suy nghĩ chu toàn hơn, dùng cách nói uyển chuyển hơn để khuyên giải. Nhưng lúc ấy cô thực sự quá giận, không nghĩ được nhiều.

"Lớp trưởng, bọn tôi..." Mấy người ngập ngừng, vừa chột dạ vừa thẹn lại bực.

"Được rồi, sau này đừng nói nữa."

Giọng Trần Nhược Đồng hơi nặng cảnh cáo. Cô định chỉ vậy rồi thôi, để sau này tìm cơ hội thích hợp quét sạch bầu không khí không tốt này đi. Vì vừa rồi nhất thời nổi nóng, Trần Nhược Đồng vội vàng xông vào, để lại Dư Lí đứng ngoài cửa. Không ngờ cô gái nhỏ đã đến gần từ khi nào, Dư Lí nhẹ nhàng đẩy cô qua một bên, đứng đối diện đám người kia.

Trước giờ Dư Lí chưa từng nghe ai nói về bà khó nghe như vậy. Đúng vậy, bà đã già rồi, cũng đúng như những gì bọn họ nói, da bà nhão nhoẹt, nhăn nheo gầy gò, trên da còn chi chít đốm đồi mồi, trông không dễ nhìn chút nào. Nhưng một người bà hòa ái thiện lương như vậy, cả nửa đời đều chữa bệnh giúp người, chỉ thu một ít tiền tượng trưng để đủ ăn đủ mặc đủ duy trì tiệm mà thôi. Nào ai có thể ngăn được sự tàn phá của năm tháng. Nhưng dựa vào cái gì mà bọn họ có thể nói những lời khó nghe như vậy, tùy tiện hạ nhục bà chứ!

Dư Lí đứng trước mặt bọn họ, trong lòng như có ngọn lửa hừng hực chực trào, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm lại, cố gắng bình tĩnh nghiêm túc nói vơi bọn họ: "Các cậu có thể nói tôi, nhưng không được nói bà tôi như vậy."

Vì mắt cô không nhìn thấy gì, không biết phải nhìn về hướng nào nên bộ dạng nghiêm nghị này trông lại hơi kỳ quái. Có một người trong đó thấy vậy không khỏi bật cười. Người đứng gần Dư Lí nhất cũng rất khó chịu, đặc biệt là khi bị vạch mặt trước đám đông, cô ta vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể trút lên người Trần Nhược Đồng, liền oán giận nói với Dư Lí: "Dư Lí, cậu có ý gì? Cậu làm bộ dạng nghiêm nghị thế này cho ai xem, làm như bọn tôi bắt nạt cậu ấy! Bọn tôi cũng chỉ nói một chút thôi mà, lớp trưởng lương thiện che chở cậu, nhưng cậu cũng đừng ỷ vào mình đặc biệt mà làm tới, biết chưa?"


Lớp trưởng cũng đã bỏ qua rồi, con nhỏ này sao vẫn bám lấy chứ, còn đứng ra coi bộ căm phẫn lắm, ý muốn nói bọn họ xấu xa vô sỉ thế nào chứ gì. Nói rồi, cô ta vẫn thấy chưa đủ, thuận tay đẩy Dư Lí một cái. Kỳ thật cô ta cũng đẩy rất nhẹ, cô ta nghĩ ít nhất Dư Lí chỉ bị đẩy lui mấy bước mà thôi, dập khí thế của cô là được, dù sao cũng đứng gần như vậy rồi, đẩy có một cái thì ai lại đi so đo chứ. Nhưng nào ngờ, Dư Lí không hề phòng bị, người cô lại mỏng manh, cô bị đẩy một cái mất trọng tâm, gậy ba-toong bị hụt, ngã ngửa về phía sau.

"Chết tiệt..."

Cô ta trơ mắt nhìn Dư Lí đụng người vào cái bàn đằng sau, ngã soài trên mặt đất, trán cô đập vào cạnh bàn, trông hình như cũng nghiêm trọng...

Trần Nhược Đồng sợ tới mức không kịp hỏi Dư Lí có sao không, có đau hay không, cô vội vàng ngồi xuống đỡ Dư Lí.

Nữ sinh vừa ra tay giật mình trân trân nhìn cảnh tượng này, cô ta hoàn hồn lại, bình tĩnh. Cô ta vừa định nói đừng vờ vĩnh, sao có thể dễ bị đẩy ngã như vậy thì lại đột nhiên phát hiện Lục Tinh Mang đang bước vào ngoài cửa, não cô ta lập tức trống rỗng, ngoại trừ hai chữ - Xong rồi!

Quả nhiên, Lục Tinh Mang nhìn thấy Dư Lí bị ngã, cô nàng khéo léo như vậy mà vẫn chưa hoàn hồn được, lại nhìn mấy người đứng trước bàn, cơ bản cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Dư Lí đã có Trần Nhược Đồng đỡ dậy, anh liền bước đến trước mặt đám người kia, liếc mắt lạnh giọng hỏi: "Ai làm?"

Lúc Lục Tinh Mang nổi giận, biểu cảm trên mặt anh không quá dữ tợn, thậm chí bên khóe miệng còn treo ý cười. Biểu cảm này không khỏi khiến người khác nhớ đến cái ngày anh đánh nhau với Triệu Hiển Huy. Ngày đó là Triệu Hiển Huy khiêu khích trước, cậu ta không chỉ nói nhiều lời khó nghe mà thậm chí còn đá ghế Lục Tinh Mang. Giờ nhớ lại lúc đó cậu ta đúng là vừa không muốn sống vừa không sợ chết. Thế mà Lục Tinh Mang cũng chẳng nói rằng gì, ngược lại còn cười châm chọc, bất ngờ túm cổ áo Triệu Hiển Huy quật cậu ta lên tường. Dù Triệu Hiển Huy cũng cao to, nhưng không ngờ sức của Lục Tinh Mang lại lớn đến vậy.

Mấy cô nàng "loa phát thanh", cả Lâm Tô Phỉ như bị tạt một gáo nước lạnh, tai vạ đến nơi, cả đám héo hon không rên nổi một tiếng. Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn vô tình chỉ hướng thủ phạm. Lúc ấy Dư Lí đứng bên cạnh cô ta, ngoại trừ cô ta thì còn có thể là ai nữa, trừ phi có quỷ.


Lục Tinh Mang cười nhạo nhìn cô ta: "Cô?"

"Tôi... tôi... tôi thì thế nào, rõ ràng là cậu ta giả vờ, không tin thì cậu hỏi mọi người đi, tôi chỉ động nhẹ một tí, ai biết..."

Cô ta cô gắng giãy giụa. Không ngờ, còn chưa kịp dứt lời, Lục Tinh Mang đã đưa tay lật đổ cái bàn bên cạnh cô ta, nhướng mày nói: "Tôi cũng chỉ đụng nhẹ một chút thôi đó, tự nó đổ đấy, được chứ?"

"Cậu..."

Cô ta ngồi ở bàn đầu, từ sáng cô ta đã quay người xuống nói chuyện cùng mọi người, tuy cái bàn không đổ trúng người cô ta, nhưng lại tận mắt nhìn thấy cái bàn đổ sầm phát ra tiếng động rất lớn, toàn bộ sách vở, hộp bút, gương... trên bàn rơi loảng xoảng đầy dưới đất, vô cùng kinh sợ. Thay vì nói là sợ vì bàn học của mình bị lật tung, không bằng nói là bị khí thế của Lục Tinh Mang dọa sợ, cô ta òa một tiếng bật khóc. Đã bao nhiêu tuổi rồi, khóc lóc gì mất mặt quá đi!

"Lục Tinh Mang..." Dư Lí được Trần Nhược Đồng đỡ dậy, tạm thời ngồi ở chỗ khác. Nghe thấy giọng Lục Tinh Mang, cả giọng của bạn học nữ kia, tiếng đồ vạt rơi loảng xoảng, tiếng khóc... Các âm thanh lần lượt vang lên, dường như cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Nhưng giọng Dư Lí hơi nhỏ, Lục Tinh Mang không nghe thấy.

Trần Nhược Đồng nhanh chóng kéo cô về phía sau: "Dư Lí, giờ đằng trước hơn loạn, chúng ta về chỗ ngồi đi."

"Đừng để cậu ấy làm bậy!" Dư Lí vô cùng lo lắng, nhưng không thể kéo lại lực của Trần Nhược Đồng, chỉ đanh bị buộc kéo về phía sau, cách xa "chiến trường".

Trong lòng Dư Lí vô cùng bất an, cô nghĩ đến lần trước Lục Tinh Mang gây chuyện và nỗi khổ tâm của bà Lục khi sắp xếp cô ngồi cùng bàn với anh... Không thể để tất cả bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy được! Huống chi căn nguyên chuyện này cũng vì mình mà.


Trần Nhược Đồng mím chặt môi, không nói gì. Cô cũng hiểu nỗi lo của Dư Lí, nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Lúc này, ai mà dám đi chọc đến Lục Tinh Mang, Đại ma vương nổi danh của Nhất trung Hành Hương chứ. Huống chi, giờ chuyện gì cũng đã xảy ra rồi...

Đằng trước, cô nàng kia đứng khóc lóc, Lục Tinh Mang thì tựa vào một ên, lạnh lùng liếc cô ta. Người vào lớp ngày càng nhiều, nhìn cảnh tượng này, ai nấy cũng bị dọa đến ngây ngẩn.

Hai người cứ tiếp tục giằng co như vậy, cũng không biết mọi chuyện sẽ diễn biến tiếp thế nào, mãi đến khi giáo viên đi ngang nghe tiếng ồn, đi vào phòng học lạnh giọng hỏi: "Sao vậy?"

Cả lớp lập tức yên lặng, không khí áp lực đến đáng sợ. Ai cũng biết, giáo viên này là một người rất dữ, không dễ qua được. Đó là một giáo viên nam hơn bốn mươi, rất có uy trong trường. Ngày nào ông cũng mặc quần áo dài kín kẽ như thời Dân quốc, đeo mắt kính thô màu đen, tròng kính cứ như phản quang khiến người khác phải né tránh ánh nhìn.

Lần trước, chuyện của Lục Tinh Mang và Triệu Hiển Huy cũng do ông chủ trương muốn đuổi cả hai người bọn họ, còn không ngừng nhấn mạnh ngôi trường này không cần loại học sinh như vậy. Sau vẫn nhờ bà Lục tìm hiệu trưởng và phó hiệu trưởng... rất nhiều người cùng khuyên nhủ mới hạ được.

Lục Tinh Mang híp híp mắt, không nói gì. Anh không ngại ông ta, có đi học hay không cũng không sao cả, thậm chí anh còn muốn đè đánh ông ra một trận. Anh còn nhớ rõ chuyện lần trước, mẹ đã hạ giọng nhỏ nhẹ nói chuyện với ông ta, nhưng ông ta cứ trưng bộ mặt nghiêm túc, không cho mẹ tí sắc mặt tốt nào. Mẹ vì có việc cần cầu mà phải ngấm ngầm chịu đựng, anh chỉ biết nhìn mà nuốt cơn giận trong lòng. Mẹ nó, ông ta coi mình là ai chứ, làm như mình có uy lắm nhỉ? Nghĩ vậy, Lục Tinh Mang lại định đạp thêm cái bàn trên mặt đất mấy cái trợ uy.

Nhưng giờ đột nhiên Lục Tinh Mang lại nghĩ đến một việc, chân mày anh không khỏi giãn ra. Nếu rời khỏi Nhất trung Hành Hương thì Dư Lí phải làm sao bây giờ? Nếu vậy thì bọn họ không thể ngồi cùng bàn được nữa, có phải sẽ không còn lý do gặp mặt nhau nữa không. Mà dù có đến tìm, chắc cô cũng không có chuyện gì nói với anh nữa, cũng chẳng có lý do gì quan tâm đến mình nữa nhỉ.

Ầy, sao càng nghĩcàng thương cảm vậy...

Trong đầu cứ quay ong ong, thế nên Lục Tinh Mang khôngnghe nõ ông ta nói gì. Phùng Thế Thiêm xông ra trước, cười hì hì cứ như con khỉ,nói với giáo viên: "Ngại quá, thầy à, là do em không cẩn thận đụng ngã bàn củabạn này, lại trùng hợp chắn đường Lục Tinh Mang ạ. À, nói thế nào nhỉ, tình huốnghơi phức tạp một chút..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui