Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)
Không bao lâu sau, đúng như dự kiến, bọn họ nhìn thấy Lục Tinh Mang ra khỏi Pluto. Đã qua giờ tan học một lúc rồi, cửa Đông trường đã gần như quang đãng, nhưng Lục Tinh Mang vẫn không vội, anh rề rà đi về phía ven đường tựa vào một gốc cây, như đang đợi ai đó. Anh không nhìn thấy dưới gốc cây bên kia, có hai bóng người, bọn họ cách nhau không xa.
Sườn mặt thiếu niên được viền vàng dưới ánh đèn đường, góc cạnh rõ ràng, đánh sâu vào lòng người khác. Môi mỏng khẽ mở, phun ra một làn khói mờ. Một tay anh cắm vào túi quần, trên cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ quý giá. Anh cao đến mét tám, thân hình được rèn luyện, rắn chắc vừa phải.
Người như vậy, chỉ sợ không ít cô gái động lòng, bất luận là hoa khôi Hành Hương hay là chị đại của trường chuyên danh giá. Nhưng cứ nghĩ đến tất cả đã kết thúc, Giang Mẫn Nhi cắn môi căm hận, cô ta lén ngước mắt nhìn vẻ mặt Cố Dung Dung. Quả nhiên, Cố Dung Dung hơi híp mắt, thuốc cũng chẳng lo hút nữa, trên mặt đầy sự say mê.
Một lát sau, có hai nữ sinh từ cửa Đông trường Nhất trung Hành Hương. Trong đó có một người đang cẩn thận đỡ người còn lại, chính là Dư Lí mà bọn họ đợi nãy giờ. Khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ được, chỉ có thể thấy đó là một cô gái mảnh mai đang chống gậy đi từ từ ra khỏi cổng, vừa thong dong vừa tự nhiên, trên người cô như tản ra chút hương vị không nhiễm phàm tục.
Giang Mẫn Nhi chọc chọc Cố Dung Dung.
"Hừ, là cô ta?" Cố Dung Dung hừ khẽ, nghiêng đầu nheo mắt nhìn về phía Dư Lí.
Giang Mẫn Nhi cảnh giác nhìn Lục Tinh Mang cách đó không xa, sợ đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh: "Nè, cô nói nhỏ thôi, đừng để Lục Tinh Mang phát hiện!"
"Xùy..." Cố Dung Dung khinh thường, rõ ràng là xem Giang Mẫn Nhi như con nhỏ nhát gan, Giang Mẫn Nhi tức đến mức ngứa răng.
Nhưng, sự chú ý của Lục Tinh Mang hiện đang đặt trên người Dư Lí, hoàn toàn không nhận ra gì khác thường xung quanh.
Cũng như thường lệ, Lục Tinh Mang nheo mắt chăm chú nhìn Dư Lí đang qua đường với sự giúp đỡ của Trần Nhược Đồng. Sau đó, hai người vẫy tay tạm biệt nhau, hình ảnh đơn thuần cứ như hai bạn học sinh tiểu học đang chào nhau. Động tác vẫy tay của Dư Lí hơi vụng về, cứ như búp bê mời khách ven đường, trông rất đáng yêu. Trần Nhược Đồng đi khuất, Lục Tinh Mang dập điếu thuốc rồi đi tới kéo đầu bên kia gậy, kéo Dư Lí đi tiếp. Động tác của hai người rất tự nhiên, có thể thấy chẳng phải một hai lần gì.
"Chỉ vậy?" Cố Dung Dung nhìn một lát, xoay đầu nhìn Giang Mẫn Nhi, cũng dập điếu thuốc trong tay mình: "Chẳng thú vị gì, chỉ có cô mới để ý mấy thứ này."
"..." Giang Mẫn Nhi muốn cãi, nhưng lại nhát gan. Người ta là chị đại đó, lỡ chọc tới rồi bị tát mấy cái không chừng.
Cố Dung Dung định đi, nhưng Giang Mẫn Nhi vẫn không cam lòng, đứng yên tại chỗ xem tiếp. Chẳng còn cách nào, Cố Dung Dung cũng không biết con nhỏ này cố chấp chuyện gì, cô ta đành ở lại thêm một lát, tựa người vào thân cây, chán đến chết đạp đạp chân.
Đột nhiên, hai người nhìn thấy Dư Lí bị vấp, cả người cô nhã ngào về phía trước. Dù nãy giờ vẫn lầm lầm lì lì đi đằng trước, nhưng Lục Tinh Mang phản ứng rất nhanh nhạy, anh lập tức nhận ra, xoay người đỡ Dư Lí. Lục Tinh Mang nắm chặt tay cô, lực tay vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, không làm Dư Lí bị đau, đỡ cô đứng vững xong, bàn tay anh trượt xuống cổ tay, nắm tay tay cô. Đồng thời, anh cũng rút gậy ra, đổi thành bàn tay của mình.
Đột nhiên bị nắm tay, Dư Lí mơ màng ngẩng đầu dùng đôi mắt không tiêu cự nhìn Lục Tinh Mang. Anh cũng cúi đầu nhìn cô, cười: "Đi đường bằng cũng vấp, ngốc quá đi?! Tôi chưa từng thấy đó."
Biết ngay là không có lời gì hay mà, Dư Lí à khẽ một tiếng, định rút tay về, nhưng sức lực của hai người cách xa nhau, cô rút rút mấy lần cũng không được. Vì vậy, Dư Lí đành phải để Lục Tinh Mang kéo tay mình tiếp tục đi. Nhưng mà, như vậy thật ra tiện hơn gậy nhiều.
Bàn tay Lục Tinh Mang lớn hơn tay Dư Lí nhiều. Cô có thể cảm nhận được ngón tay thiếu niên rất dài, xương ngón tay rõ ràng, lúc nắm có cảm giác rất kỳ lạ, không giống bàn tay thô ráp, nhiều vết chai của bà. Hệt như lần đầu tiên ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, đó là một cảm giác kỳ lạ khó nói chưa từng có. Cứ như có dòng điện nào đó chạy khắp người, cảm giác tê tê dại dại khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Dư Lí cứ ngơ ngẩn như vậy. Mãi đến khi ngồi trên ghế sau xe, lúc Lục Tinh Mang đưa gậy cho cô rồi định rút tay về thì anh phát hiện tay mình bị cô nắm hơi chặt. Nhìn bộ dạng ngây thơ mờ mịt của cô, hai mắt trong trẻo vô tội, trông cô cứ như đứa trẻ con bị người lớn đột nhiên buông tay ra, ngơ ngác vô tội.
Nụ cười trên mặt Lục Tinh Mang đậm hơn, anh ngồi xổm bên cạnh xe, trầm giọng nói: "Không phải là cậu luyến tiếc tôi chứ?"
Dư Lí đột nhiên căng thẳng, hình như cô nhận ra điều gì đó, vội vàng rút tay về. Mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, xoay đầu sang một bên.
"Vậy... cậu ngủ ngon." Lục Tinh Mang cười cười đứng dậy đóng cửa xe giúp cô, nhìn chiếc xe từ từ đi xa, biến mất trong bóng đêm và phố phường nhộn nhịp.
...
"Mẹ nó!"
Giang Mẫn Nhi hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Cố Dung Dung bên cạnh. Bấy giờ cô ta mới phát hiện người bên cạnh không biết từ khi nào đã siết chặt hai tay, căm phẫn đến mức trong mắt như dấy lên ngọn lửa, chực chờ phun trào. Tuy chuyện này rất bất ngờ, nhưng Giang Mẫn Nhi lại làm như đã biết trước, cười nói với Cố Dung Dung: "Thế nào, khác với suy nghĩ chứ gì? Sao tôi có thể dẫn cô đi không một chuyến chứ."
Cố Dung Dung kiềm lại, khinh thường quay ngoắt đi: "Tuy cũng chỉ là một con mù chẳng làm được gì, nhưng để một con nhỏ trà xanh như vậy bên cạnh Lục Tinh Mang đúng là mẹ nó phiền thật."
Thủ đoạn của mấy con nhỏ kia chẳng phải cũng vậy thôi sao, đường bằng mà còn vấp ngã. Giờ không chỉ là chuyện cô ta theo đuổi Lục Tinh Mang nữa, bình thường cô ta hận nhất là cái loại kỹ nữ tâm cơ này, chỉ hận không thể thấy một giết một.
"Chỉ là..." Cố Dung Dung nhìn Giang Mẫn Nhi, giọng điệu không hề khách khí chút nào: "Sau này, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô, cô cứ đứng nhìn là được rồi." Tuy cũng có thu hoạch, nhưng Giang Mẫn Nhi tự cho là đúng như vậy, làm như mình là đóa sen trắng cao ngạo, cô ta cũng không thích.
Giang Mẫn Nhi không nói gì, nhìn theo bóng lưng bà chị đại này đi xa. Đúng là chẳng biết cảm ơn gì cả!
________________
Tháng năm, lại đến mùa đại hội thể thao của trường Nhất trung Hành Hương. Lớp trưởng và ban cán bộ thể thao trong lớp lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị các công việc cho đại hội thể thao.
Đối với ban hai, đại hội thể thao lần này chính là đại hội cuối cùng trong quãng thời gian trung học. Có những hạng mục đường dài không ai muốn tham gia giờ cũng được sôi nổi thảo luận. Cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt trong lớp đấy, nhưng Dư Lí không ngờ chuyện tham gia đại hội thể thao cũng được tìm đến cô.
Ngày nọ, vào giờ nghỉ trưa, thời gian rảnh tương đối nhiều, lớp phó Lâm Tô Phỉ năng nổ cầm danh sách đăng kí ngồi xuống bàn bên cạnh Dư Lí: "Bạn học Dư Lí, cậu có muốn tham gia đại hội thể thao không?"
"Tôi..." Dư Lí sửng sốt, sao cô có thể tham gia đại hội thể thao?
"Đừng có giỡn chứ lớp phó, đây cũng đâu phải..." Phùng Thế Thiêm vừa nghe vậy, cậu ta lập tức xoay người thò đầu xuống. Nhưng mấy chữ hội người khuyết tật còn chưa ra khỏi miệng, cậu ta đột nhiên nhận ra gì đó, lập tức ngậm chặt miệng, sợ sệt liếc nhìn Lục Tinh Mang đang ngái ngủ bên kia. May mà phản ứng nhanh, giữ được cái mạng nhỏ.
Lâm Tô Phỉ bị ngắt lời, hung tợn trừng Phùng Thế Thiêm một cái. Lâm Tô Phỉ nhích tới trước một chút, tiếp tục nói chuyện với Dư Lí: "Cậu không cần lo lắng đâu Dư Lí, có một hạng mục sút bóng vào khung thành, cậu chỉ cần đứng tại chỗ đá bóng vào khung thành đằng trước là được. Đó chỉ là hạng mục giải trí thôi nên không áp lực gì đâu. Dù gì thì đây là lần cuối cùng chúng ta được tham gia đại hội thể thao mà, tôi cũng đã thương lượng với Đồng Đồng rồi, nếu mọi người đều có cơ hội tham gia thì tốt quá rồi, sẽ không ai phải tiếc nuối cả."
...
Dư Lí ngơ ngẩn ngồi nghe. Cô gái nhỏ dễ mềm lòng, không có cách nào từ chối lớp phó nhiệt tình được, cuối cùng cứ như vậy mà mơ mơ màng màng đồng ý.
Lâm Tô Phỉ đi rồi, Dư Lí bất an nắm chặt mép tay áo, trong đầu cô đầy chuyện đại hội thể thao, sút bóng. Phùng Thế Thiêm nhìn không nổi nữa, quay đầu hỏi Lục Tinh Mang: "Anh Lục, anh quý bạn nhỏ cùng bàn như vậy sao lại không ngăn cản chứ? Vừa thấy bà dì băng vệ sinh này là biết không có ý tốt ngay, y rằng còn muốn đưa đao xoèn xoẹt bé Dư Lí của chúng ta." Tên của Lâm Tô Phỉ trùng với nhãn hiệu một loại băng vệ sinh nên mới có biệt danh này, nhưng vì nó quá mức đồi phong bại tục nên bọn họ chỉ dám gọi sau lưng thôi.
"... À." Trông Lục Tinh Mang như vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt chẳng sao cả. Anh vuốt chỏm tóc xù trên đầu Dư Lí, tóc cô gái vừa mềm vừa mượt, cứ như rong biển ngâm trong nước.
"Người ta còn chưa nói tới, cậu lo cái gì?" Lục Tinh Mang híp mắt nhìn Phùng Thế Thiêm, ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo.
Phùng Thế Thiêm: "..." Cậu ta không thể tưởng tượng nổi nhìn Dư Lí.
Tính tình của Dư Lí thế nào chứ, bọn họ đã ngồi chung đâu phải một hai ngày, Lục Tinh Mang cũng đâu phải không biết. Hơn nữa vừa nãy Lâm Tô Phỉ còn năn nỉ ỉ ôi như vậy, nói là lì lợm la liếm cũng không quá, sao Dư Lí có thể từ chối. Uổng cho cậu ta còn trông cậy vào Lục Tinh Mang, kết quả anh lại hùa ngược? Không phải là ngủ đến hồ đồ rồi chứ!
"Có tôi ở đây, Dư Lí sao có thể không đá được."
Không ngờ, Lục Tinh Mang lại vừa xoa đầu Dư Lí vừa nói vậy. Phùng Thế Thiêm chớp chớp mắt: "À..."
Giờ thì cậu ta hiểu rồi, Phùng Thế Thiêm yên lặng quay đầu đi. Hóa ra, anh Lục của bọn họ không phải không bảo vệ bạn cùng bàn mà là muốn cho bạn nhỏ cùng bàn trở thành thí sinh đặc biệt nhất của Nhất trung Hành Hương – một thí sinh dù không nhìn thấy cũng có thể sút bóng vào khung thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...