Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan


Trời mưa suốt đêm, nước mưa đổ xuống thành dòng bên mép mái hiên như tấm mành, mưa vẫn chưa dứt.
Giờ Dần vừa qua, Tạ Cẩn đứng dậy mặc quần áo.
Thẩm Tầm uể oải rúc trong ổ chăn, cho dù áp dụng phương thức tương đối ôn hòa, vết thương trên đùi nàng không sao nhưng vết thương trên vai vẫn không thể tránh khỏi bị đụng vào.

Xong xuôi Tạ Cẩn bôi thuốc thay băng cho nàng lần nữa, trong lòng cũng thực hối hận.
Thật sự không nên mất khống chế như thế.
Sau một phen lăn lộn, hai người ôm nhau ngủ, nhưng dường như vừa chợp mắt thì đã đến lúc phải dậy.
Thẩm Tầm ôm chăn nhìn anh chàng: “Có thể không lên triều chứ?”
Tạ Cẩn đáp: “Nàng cứ nghỉ ngơi đi, hôm nay vừa đúng ngày thứ năm, nàng không lên triều cũng không ai nói gì, cho dù đi đến thì chỉ đứng đó cho có mặt mà thôi, đâu có chuyện gì quan trọng.”
“Vậy mà anh vẫn muốn đi?”
Tạ Cẩn đã ăn mặc sẵn sàng, đến bên giường cúi người nhét cánh tay nàng vào lại trong chăn: “Ta đã hẹn với cha đi cùng nhau rồi.”
Thẩm Tầm trở mình: “Thật muốn mau chóng đi Bắc cảnh.”
Tạ Cẩn trầm mặc một lát, cười hỏi: “Chuyện của nàng không muốn tra xét nữa à?”
“Không phải không muốn tra, chỉ là hiện tại không thể tra.” Thẩm Tầm trả lời thẳng thắn.
“Như vậy trong khoảng thời gian này, nàng có thể bị thương ít một chút?” Tạ Cẩn trêu ghẹo.
Trong phòng sáng đèn, Tạ tướng quân đang đeo đai ngọc quanh thắt lưng lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng như ánh trăng thanh, thân hình cao thẳng nổi bật trong bộ quan phục tím chỉnh chu, bởi vì vừa trải qua cuộc mây mưa nên trên nét mặt còn vương một ít xuân ý, hơi thở âm trầm tiêu tán rất nhiều, lúc này chỉ còn lại cốt cách tao nhã ngọc thụ lâm phong.

Thẩm Tầm gối lên mái tóc đen xõa tung, dõi theo anh chàng cầm mũ quan rời phòng, nhìn chằm chằm chùm tua trên đỉnh màn xuất thần một hồi rồi lật người ngủ tiếp.

Tạ Cẩn đi đến cuối hành lang, nhìn nhìn cây dù đêm qua bị mình ném chỏng chơ dưới đất, mỉm cười lắc lắc đầu, cầm lấy căng ra rồi đi vào làn mưa thưa thớt.

Mời vào thăm nhà bacom2 ở wattpad.

Buổi triều hôm nay vẫn là Thẩm Thái hậu buông rèm chấp chính, cũng không có chuyện gì quan trọng, hơn một canh giờ là tan.
Thẩm Thái hậu hạ triều, lập tức hùng hổ đi thẳng vào tẩm điện của Tuyên Chiêu Đế.
Cung nhân hầu hạ ngoài điện thấy Thái hậu từ xa, đang muốn lên tiếng thông bẩm thì bị ánh mắt sắc bén bắn tới, đành phải im tiếng quỳ lạy.
Thẩm Thái hậu tự mình đẩy cửa điện, uy phong lẫm liệt xông vào.
Tuyên Chiêu Đế Tiêu Trực năm nay hai mươi tám, bộ dáng vẫn văn nhã thanh tú như thiếu niên.

Lúc này Tiêu Trực đang mặc trung y vàng sáng, ôm Du Chiêu nghi đang ngồi trên đùi, tay bưng một chén trà nhỏ rót vào miệng thơm môi anh đào của nàng.

Du Chiêu nghi nuốt không kịp, nước trà chảy dọc theo cần cổ thon dài, trượt vào khe giữa của hai bầu vú đầy đặn.

Tiêu Trực quăng chung trà, luồn tay vào khe mương sâu trêu chọc: “Đỉnh núi khe sâu dòng nước chảy, Thẳng xuống đào nguyên chỗ mất hồn.”

Du Chiêu nghi chính là Quận chúa Lam Tranh do Tây Lương đưa tới hòa thân nửa năm trước, Tiêu Trực thích nàng ta tươi trẻ kiều diễm thông minh quyến rũ, vừa vào cung là triệu thị tẩm ngay, ngày kế phong Quý nhân, hai tháng trước lại thăng Chiêu nghi, ban phong hào “Du”.
Du Chiêu nghi cầm tay Hoàng đế đặt lên bầu vú cao thẳng của mình, oán trách lườm một cái: “Hoàng Thượng khi dễ thần thiếp từ biên cương tới đây phải không? Ngài nói gì thần thiếp nghe không hiểu.”
“Thật sự nghe không hiểu?” Tiêu Trực mỉm cười nhéo nhéo đầu v*, ở bên tai nàng thổi gió: “Để trẫm giải thích cho ngươi nghe...”
Thẩm Thái hậu vòng qua bình phong, liếc mắt một cái thấy ngay cảnh tượng này, tức khắc nổi giận đến mức cả người phát run, trực tiếp tiến lên kéo ra Du Chiêu nghi, phang một bạt tai lên mặt Tiêu Trực, căm hận mắng: “Ban ngày tuyên dâm, lâm triều cũng không, Hoàng đế như ngươi thật xứng chức sao, ngươi không sợ thành quân chủ mất nước hả?”
Tiêu Trực sờ sờ mặt, cười mỉa mai: “Có mẫu hậu ở đây thì làm thế nào mất nước được? Trẫm không lên triều, chẳng phải đã làm thỏa mãn tâm ý mẫu hậu? Miễn phải sai người thuật lại cho ngài nghe một chữ không sót, quá mệt mỏi!”
Thẩm Thái hậu giận quá hóa cười: “Sao nào, Hoàng đế không siêng năng lo chuyện quốc gia, ngược lại bực ai gia quản quá nhiều?”
Tiêu Trực cợt nhả đáp: “Không dám, không dám, mẫu hậu vẫn luôn cầm cương hộ tống trẫm lên ngôi, trẫm cảm kích còn không kịp, đâu thể nào bực ngài?”
Thẩm Thái hậu tức đến mức thoa diêu run run, đành trút giận lên người Du Chiêu nghi đang quỳ một bên, đi tới ném khăn thêu trong tay vào mặt nàng ta: “Sáng tinh mơ đã tới quyến rũ Hoàng đế, ngươi không biết chính mình mang thân phận gì? Sao có thể ở lại trong tẩm điện của Hoàng đế đến tận bây giờ? Còn không mau cút đi!”
Du Chiêu nghi vội vàng dập đầu, cúi gằm rời khỏi điện.
Tiêu Trực âm trầm nhìn theo bóng lưng nàng, hờ hững nói: “Tên Ngạc Vân kia, nếu không có chứng cứ gì thì thả hắn thôi.

Cùng lắm thì khiển trách trả về Tây Lương, phái người nhìn chằm chằm là được.”
Thẩm Thái hậu cười lạnh: “Ai gia còn phải nhờ ngươi chỉ giáo? Đừng vội cho rằng ai gia không biết ngươi có tâm tư gì -- -- Ngươi hãy nghe cho kỹ, ngày mai ngoan ngoãn lên triều cho ai gia, bằng không sẽ đuổi sạch tam cung lục viện của ngươi, một đứa cũng không chừa!”
Tiêu Trực cười nhạt, chậm rãi nói: “Tất nhiên là phải lên triều, đã vắng mặt lâu rồi, chắc hẳn văn võ bá quan bắt đầu đồn đãi chứ gì?”
Mãi vào cổ vũ bà còm ở wattpad.


Giờ Thìn rốt cuộc mưa tạnh, đường xá lầy lội, tàn liễu ủ rũ, khung cảnh tiêu điều hiu quạnh.
Tạ Cẩn về tới giáo trường khoảng giờ Tỵ.

Khi cưỡi ngựa tiến vào doanh địa Bắc Cảnh Quân, phát hiện Khương Minh đang đứng trước doanh trướng anh sai người dựng cho Thẩm Tầm hai ngày trước, vội xoay người xuống ngựa hỏi: “Ủa, tướng quân các ngươi hôm nay tới rồi?”
Khương Minh chắp tay cười: “Xin chào Tạ tướng quân, Thẩm tướng quân vừa lại đây lúc nãy, hiện giờ đang ở chỗ Trần Lại mục xem danh sách.”
Tạ Cẩn gật đầu, trở về lều chỉ huy, tiến vào nội trướng vừa thay quân phục xong thì nghe thông báo Cố Trường Tư cầu kiến.
“Cho hắn tiến vào.”
Một lát sau Cố Trường Tư mặc một thân áo giáp leng keng mà đến, thấy Tạ Cẩn liền quỳ bộp một gối xuống đất, cúi đầu không nói một lời.
Tạ Cẩn quan sát hắn một lát, thản nhiên nói: “Ta sai người đi mời Thẩm tướng quân lại đây, chính ngươi hãy nói chuyện với cô ấy.”
Cố Trường Tư ngẩng đầu, khẩn cầu lên tiếng: “Tạ tướng quân -- --”
Tạ Cẩn lạnh lùng ngắt lời: “Nam nhi phải có trách nhiệm, trong lòng có ý tưởng gì thì quang minh chính đại nói thẳng ra.

Nếu nói có lý, Thẩm tướng quân nhất định không miễn cưỡng ngươi.”
Cố Trường Tư cúi đầu: “Vâng ạ.”
Hắn chưa qua tuổi thiếu niên, trên ủng có vệt bùn bắn lên lúc thao luyện sáng sớm, nhưng nước bùn bắn trên áo giáp đã được lau sạch, tóc búi gọn gàng, mặt mày chính trực, cho dù đang quỳ cũng có thể nhìn ra thân hình rất cao lớn, oai dũng bất phàm.
Tạ Cẩn kêu hắn ngồi xuống, bảo người mang trà cho hắn, còn mình ngồi ở bàn làm việc lật xem công văn.
Một khắc sau, binh sĩ hậu vệ vén lên mành trướng, Thẩm Tầm chắp tay sau lưng đi vào, thấy Cố Trường Tư bèn cười cười.
Cố Trường Tư vội đứng dậy hành lễ, “Mạt tướng tham kiến Thẩm tướng quân.”
“Ôi trời, ngồi đi, ngồi đi!” Thẩm Tầm xua tay, ngồi xuống ghế đầu, liếc Tạ Cẩn một cái rồi quay đầu nhìn Cố Trường Tư: “Cố Giáo úy có chuyện muốn nói?”
Trên người nàng vết thương chưa lành, hôm nay không tính dẫn binh thao luyện cho nên không mặc áo giáp, áo ngoài đen tuyền, thắt lưng đỏ sậm, khi bước đi góc áo hất lên hiện ra đôi ủng đỏ, búi tóc đen nhánh điểm xuyết bằng dây cột tóc đỏ, mắt sáng như sao mặt đẹp như ngọc, thần thái sáng láng.

Ánh mắt Tạ Cẩn dừng lại trên người nàng trong chốc lát, khép lại công văn rồi cũng nhìn về phía Cố Trường Tư.
Cố Trường Tư do dự một chút rồi chắp tay nói: “Mạt tướng đa tạ Thẩm tướng quân cho lọt vào mắt xanh, chỉ là mạt tướng đã được Tạ tướng quân chiếu cố rất nhiều, hy vọng có thể đi theo bên người Tạ tướng quân.

Thứ nhất là có thể được Tạ tướng quân chỉ điểm nhiều hơn, thứ hai là...”
Thẩm Tầm gật đầu: “Đúng lắm, đi theo Tạ tướng quân đích xác tiến bộ rất mau, vậy thứ hai là gì?”
Cố Trường Tư cắn răng: “Mạt tướng gia cảnh bần hàn, trong nhà còn có mẹ già em nhỏ, hy vọng có thể mau chóng tranh quân công cải thiện cuộc sống.”
“Ta hiểu được,” Đôi tay Thẩm Tầm đặt trên đầu gối, dáng ngồi nghiêm trang thẳng tắp, giọng nói thực ôn hòa: “Ngươi cảm thấy đi cùng ta đến Kỵ Long Ao sẽ không kiếm được quân công?”
Cố Trường Tư không đáp, vẻ mặt cam chịu.
“Cố Giáo úy là hậu nhân nhà tướng, ở trong quân đã ba bốn năm, gần đây mới bị điều tới Bắc Cảnh Quân.

Đương nhiên ai cũng biết quân lệnh không thể kháng trái.” Thẩm Tầm đột nhiên đổi chủ đề: “Tuy nói như thế nhưng ý nguyện của chính các ngươi cũng không thể bỏ qua, chuyện gì đều phải coi trọng vấn đề 'người tình ta nguyện' không phải sao? Ta hiểu lý do của ngươi, vậy ngươi cũng nên nghe lý do của ta.”
Nàng cười cười, nói tiếp: “Năm xưa Tây Cảnh Quân và Bắc Cảnh Quân vốn là một nhà, mười hai năm trước mới tách ra.

Địa hình của Kỵ Long Ao khiến nơi này trông như một chỗ vô bổ, vốn đã được ban cho Tây Cảnh Quân với mười vạn binh lực.

Thế nhưng năm đó Tạ Hầu gia dốc hết sức tranh thủ giành lại địa phương này cho Bắc Cảnh Quân, Cố Giáo úy có biết vì sao hay không?”
Cố Trường Tư nghi hoặc lắc đầu.
Thẩm Tầm cười nói: “Ta muốn hỏi lại, nếu Kỵ Long Ao giống như một giếng trời dễ thủ không dễ công, trong vòng mấy chục năm chả ai tốn công vô ích đi chạm vào khối u này, vì sao Tạ tướng quân vẫn an bài tám ngàn quân canh giữ Kỵ Long Ao trong tình trạng binh lực Bắc Cảnh Quân không đủ? Hơn nữa nơi đó núi non hiểm trở quanh co, vốn không hợp cho kỵ binh tác chiến, vì sao trong số tám ngàn quân coi giữ có năm ngàn người thuộc Kỵ binh doanh?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui