Mã ma ma sốt ruột lo lắng tiến lên đón: “Tiểu thư, sao người lại đến đây? Thân thể người đã tốt lên chưa?”
Yến hội của Hầu phủ lại bị kẻ khác đầu độc, Ngu Tương làm sao nằm yên được, vừa phái người đi hỏi thăm tình huống, vừa sai người đi tìm Phác thần y cách vách. Bởi vì nàng có tay nghề rất cao trong việc trồng cây thuốc, Phác thần y liền cố ý đặt mua một tòa nhà tại khu nhà bên cạnh Hầu phủ, mỗi lần tìm được một loại cây nào hiếm lạ sẽ đưa đến nhờ Ngu Tương giúp đỡ chăm sóc.
Tuy rằng Phác thần y rất coi trọng nguyên tắc, nhưng cũng là một kẻ trần tục nhất, chẳng những chi phí chẩn bệnh quá cao, lại còn mở một cửa hiệu thuốc bắc giữ độc quyền về đan dược do chính lão nghiên cứu chế tạo, giá tiền lại đắt tới mức khiến người ta phải líu lưỡi. Vì sư phụ của lão đã từng cứu thái tổ một mạng, tuy rằng người thèm nhỏ dãi thần dược có rất nhiều, lại không dám động đến hắn, Thành Khang Đế dù muốn lấy vài bình đan dược phòng thân cũng phải dùng rất nhiều tiền mới mua được.
Nay Ngu Tương mời lão đến quý phủ, thế mà lão lại không chịu lấy ngân phiếu, chỉ cần Ngu Tương giúp lão chăm sóc dược viên ba năm. Ngu Tương nghe hạ phó hồi báo xong, khẽ cắn môi đồng ý, lúc này mới có thể lấy về đơn thuốc giải độc do táo đỏ tẩm lưu hoàng làm thành từng viên, lại lấy ra vài hộp băng cơ ngọc lộ cao, sau đó sai người nấu vài chén nước đậu xanh, vô cùng lo lắng đưa tới.
“ Phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta không thù không oán với các vị, không đáng phải quang minh chính đại ra tay hạ độc ngay ở buổi lễ cập kê, hành động kiểu ấy có khác gì tự sát đâu? Nhất định là do đám hạ phó nhà chúng ta bị gian thương che mắt, mua loại táo đỏ chất lượng thấp kém về lừa trên gạt dưới, mới xảy ra tai họa lần này. Các vị phu nhân nghĩ lại xem, nếu không phải không đủ thức ăn, làm sao táo đỏ này lại có thể được trừng bày lên bàn chứ? Nếu không phải nhờ vậy thì chắc tất cả đám táo này đã vào hết bụng của bà nội ta rồi, cũng là nhờ các vị phu nhân ngăn cản tai ương giúp cho bà nội, Ngu Tương thật sự rất hổ thẹn, sẽ khắc sâu ân tình này vào lòng. Đây là viên thuốc giải do Phác thần y vừa chế tạo xong, mau dâng lên cho Thái tử phi nương nương và mọi người dùng, cũng không được quên nước đậu xanh, cổ họng bị lưu hoàng làm tổn thương, có thể dùng nước này để giảm bớt phần nào khó chịu.”
Ngu Tương vừa vào cửa đã lập tức chắp tay tạ lỗi, thái độ khiêm tốn mà thành khẩn, nói xong lập tức tiến lên đặt vào trong miệng lão thái thái đang sắp té xỉu một viên thuốc giải, lại đút chút nước đậu xanh để bà nuốt thuốc vào.
“Sao muội lại tới đây, chỗ này không sao nữa rồi, muội mau trở về.” Ngu Phẩm Ngôn nhéo nhéo đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng.
“Hầu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao muội có thể không đến được chứ?” Ngu Tương cười khổ, mồ hôi lạnh trên trán lại bắt đầu rơi xuống, thấy huynh trưởng nâng tay muốn lau mồ hồi cho mình liền vội vàng né tránh, nhìn ra ngoài cửa hô: “Nâng vật ấy vào đây.”
Liễu Lục dẫn một đám hạ phó nối đuôi nhau bước vào, trong tay mỗi người đang cầm một bồn hoa và một cái hộp gấm. Những loại cây trong bồn hoa đều là những loại kì hoa dị thảo hiếm lạ vô cùng, nếu đem ra bên ngoài nhất định là vô giá. Những nữ tân đang ngồi đây có rất nhiều người yêu hoa, ánh mắt lập tức sáng trưng.
Ngu Tương nhận lấy một chiếc hộp gấm trong đó, mở ra để cho các vị nữ tân nhìn xem, cười nói: “Vì muốn biểu thị sự xin lỗi, tiểu nữ đã mua sẵn một phần lễ mọn gửi đến cho các vị phu nhân, đợi xong xuôi mọi chuyện trong Hầu phủ, nhất định tiểu nữ và huynh trưởng sẽ tự mình đến cửa bồi tội.”
Ánh mắt đám nữ tân càng phát sáng, sự phẫn nộ bối rối lúc trước đều bị sự vui mừng to lớn thay thế. Không nói, những thứ đặt trong hộp gấm đều là thánh phẩm dưỡng nhan băng cơ ngọc lộ cao trong truyền thuyết, một tháng dược điếm của Phác thần y chỉ bán năm bình, không phải có tiền là có thể mua được. Nữ nhân ấy mà, người nào không coi trọng dung mạo? phần lễ vật này của Ngu Tương quả thật đã khắc sâu ấn vào ấn tượng của các nàng.
Những nữ tân ở trong phòng sau khi dùng xong thuốc giải độc xong, bệnh trạng lập tức tiêu giảm. Cũng là các nàng xưa nay thích giữ thể diện, không dám ăn thứ gì nhiều ở bên ngoài, mức độ trúng độc cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ có Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều hơi nghiêm trọng một chút, vì nể mặt mũi của Ngu Tương nên chắc cũng sẽ không so đo.
Thái tử phi lại coi Ngu Tương như người một nhà, đã được Liễu Lục lén truyền lời nhắn, nói là mỗi tháng đều sẽ tặng cho nàng hai bình băng cơ ngọc lộ cao, nàng làm sao có thể tức giận chứ, sau khi đã tốt lên một chút liền đi ra hoà giải.
“Băng cơ ngọc lộ cao vô cùng khó có được, vì sao Tương Nhi vừa ra tay đã có nhiều như vậy?” Nàng dựa theo sự chuẩn bị từ trước mà hỏi. Các vị phu nhân cũng tò mò về sự thần kỳ này, đưa mắt nhìn qua.
Ngu Tương cười khổ: “Nương nương cũng biết danh hiệu tư nông hương quân này của thần nữ là như thế nào mà, chẳng qua chỉ vì thần nữ giỏi về gieo trồng mà thôi. Để có thể lấy được nhiều băng cơ ngọc lộ cao thế này, thần nữ đã đồng ý với Phác thần y, giúp ông ấy chăm sóc dược viên trong ba năm. Bởi vì phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta cai quản không tốt mới gây ra chuyện ồn ào tới mức này, thần nữ chỉ cần giúp người ta làm dược nông trong vòng ba năm, cũng coi như đã chiếm phần lợi cho mình.” Dứt lời nhìn về các vị nữ tân chắp tay: “Các vị phu nhân có yêu cầu gì thì cứ nói, Ngu Tương ta nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực để lấy thứ được ủy thác.”
Thái độ của nàng khiêm tốn, thần sắc có bệnh nên tiều tụy, hơn nữa đường đường là đích nữ phủ Vĩnh Nhạc Hầu lại đi làm dược nông cho người ta, quả thật đã hạ địa vị của mình đến cực hạng. Đừng nói đến việc này cũng không thể trách nàng, cho dù quả thật là trách nhiệm của nàng, sự tức giận của đám nữ tân cũng đã sớm tiêu tan.
Thái tử phi ôm lấy nàng nói không sao, Phạm phu nhân và Mẫn thị cũng đều tiến lên an ủi, làm sao mọi người còn dám bày ra vẻ mặt không thuận theo hay không buông tha, tất cả đều biểu lộ ý tứ sẽ không truy cứu việc này nữa.
Lão thái thái thấy thế mới thở phào một hơi, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của cháu gái trong đám người mà rơi lệ. Thật sự là khổ nàng, Ngu Diệu Kỳ gây ra đại loạn lại muốn nàng đi nhận tội. Làm dược nông cho người ta, hà cớ gì nàng phải nhận cái việc hèn mọn đến mức ấy!
Vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn không chút thay đổi ngồi ở trong sảnh, bởi vì cách một lớp bình phong, không thể nhìn thấy bóng dáng của muội muội, chỉ có thể nắm tay lần nữa, một lát sau chậm rãi xòe lòng bàn tay, phủi rơi những hạt bụi do chén trà bị bóp nát thành bột mịn rơi xuống đất mặt.
Chủ quán bán táo giả vốn muốn qua tay cửa hàng cho người khác, thấy trong khố phòng còn trữ rất nhiều táo cũ mốc meo, cảm thấy vô cùng đáng tiếc, liền muốn gia công thêm một chút sau đó lại có thể kiếm thêm ít tiền phi pháp. Hắn thấy quản sự mua táo ăn mặc không tầm thường, sợ đắc tội nhà quyền quý liền thoáng hỏi vài câu nghi vấn. Quản sự vốn có tật giật mình, lừa hắn rằng lão gia nhà mình chỉ là một thân hào nông thôn có tiền, bởi vì kinh tế cấp bách, muốn rút một phần béo bở trong này nên mới mua loại thực phẩm rẻ tiền này.
Dù sao cửa hàng cũng sắp qua tay, chủ quán thấy chủ gia của đối phương cũng không phải quá quyền thế, liền bán toàn bộ số táo ấy, sau đó chạy về nông thôn mua ruộng đất. Nếu nhỡ có trêu chọc người ngoài thì thôi, không ngờ người hắn trêu chọc lại là Ngu Phẩm Ngôn, đừng nói tới việc đi về nông thôn, cho dù có chui xuống đất cũng có thể đào hắn lên.
Chỉ qua nửa canh giờ, chủ quán đã bị thị vệ gông cổ kéo tới, vừa dập đầu vừa xin tha mạng, kẻ lại toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối.
Náo loạn nửa ngày thì đúng là do Ngu Diệu Kỳ cắt xén phần ăn của lão thái thái mới liên tiếp gặp phải những tai vạ này, đám nữ tân âm thầm cảm thán rằng Ngu đô thống cũng không dễ dàng, thiếu chút nữa bị hủy trong tay một nữ tử; Lại nhìn vào hộp gấm lý băng cơ ngọc lộ cao trên tay, tiếp tục cảm thán rằng hắn còn có một người muội muội giỏi giang, chống đỡ nhà của rất tốt, cũng có thể cùng chết cùng sống với mình, cũng xem như là bất hạnh trong vạn hạnh.
Còn chưa kịp cảm thán xong, bỗng nhiên Lâm thị lại nhảy thẳng ra, nói rằng việc này là do một mình bà ta dựng lên, không liên quan gì đến nữ nhi. Vì đồ cưới cửa hàng của bà ta liên tục bị lỗ, mới nghĩ tới việc lợi dụng chút lỗ hổng trong nhà bếp để tham ô. Sở dĩ Ngu Diệu Kỳ cắt xén chi phí cũng đều do bà ta sai khiến, ngàn sai vạn sai đều là cái sai của bà ta, không liên quan gì tới những người khác, dứt lời liền dập đầu bang bang xin lão thái thái giáng tội.
Chân tướng cũng đã tra ra, những việc kế tiếp nên để người Ngu gia đóng cửa xử lý. Nhóm nữ tân vô cùng xấu hổ, được Thái tử phi dẫn dắt nên cũng đều cáo từ. Về phần việc này, rốt cuộc là trách nhiệm của Lâm thị hay là của Ngu Diệu Kỳ, các nàng cũng không hứng thú nghiên cứu làm gì. Tóm lại hai mẹ con này đều là những kẻ đốt đèn tìm mãi vẫn không ra, may nhờ Ngu lão thái quân dễ tính nên mới có thể chứa chấp các nàng lâu như vậy.
Ngu Tư Vũ đã sớm nhận được lời nhắn của Ngu Tương, bảo nàng về nhà ngay đợt lễ cập kê của mình. Nay hơn nửa năm đã qua, cũng không còn ai nhớ rõ chuyện của nàng, đã nên trở về đàm hôn luận gả. Ngu Tư Vũ ngồi xe ngựa chạy nhanh đuổi gấp, không ngờ lại bị hỏng một bánh xe ngay trên đường, hành trình bị chậm trễ, tới lúc về gần đến cửa thì buổi lễ cập kê cũng đã xong.
Nàng đi lên bậc thang muốn gõ cửa, đã thấy bóng dáng một mỹ nam tử thân ngọc lập, tuấn tú thoát tục đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt do dự.
“Ngài là Trạng Nguyên lang?” Ngu Tư Vũ chần chừ một lát mới mở miệng.
“Đúng là Trầm mỗ. Xin hỏi cô nương có phải là đại tiểu thư phủ Vĩnh Nhạc Hầu hay không?” Trầm Nguyên Kỳ mỉm cười chắp tay.
Ngu Tư Vũ không trả lời, một vị ma ma hầu hạ nàng ở nông thôn cảnh giác hỏi: “Trầm đại nhân đến Hầu phủ có chuyện gì? Có cần lão nô thông bẩm giúp ngài hay không?”
Vẻ mặt Trầm Nguyên Kỳ hơi giãy dụa, một lát sau mới thở dài nói: “Không được, không cần thông bẩm. Hộp gấm này, mong đại tiểu thư thay ta giao cho Tam tiểu thư, Trầm mỗ xin cảm tạ.” Dứt lời lấy một hộp gấm hình hộp từ trong tay áo ra nhét vào trong tay lão ma ma kia, vội vàng rời khỏi.
Ngu Tư Vũ nhận lấy hộp gấm mở ra, trong ấy là một bộ quan kê phỉ thúy bàn tràng, vật liệu và tay nghề làm nên vô cùng quý báu, được ánh mặt trời chiếu xuống phát sáng rạng rỡ.
Ngu Tư Vũ híp mắt, nỉ non nói: “Đưa quan kê xa hoa đẹp đẽ như thế, rốt cuộc Trầm đại nhân có ý tứ gì? Coi trọng Ngu Tương sao?” Không kịp nghĩ xong, liền nghe tiếng cửa lớn mở một tiếng, Thái tử phi đỡ Cửu công chúa có vẻ mệt mỏi bước nhanh ra, phía sau có rất nhiều nữ tân đi theo. Vẻ mặt nàng sợ hãi cả kinh, vội vàng nửa quỳ hành lễ.
Thái tử phi đám người chỉ hơi gật đầu liền bước đi.
Người gác cổng chờ đám người đi xa mới thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, người trở về lúc này thật không khéo, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Hả? Chuyện gì? Vừa lúc ta cũng mới thấy một chuyện rất lớn!” Ngu Tư Vũ bước về phía hướng chính viện, trên đường đi người gác cổng cũng đã kể lại chuyện táo tẩm lưu hoàng cho nàng nghe, khiến nàng liên tục cười lạnh. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Phúc vô song chí họa vô đơn chí (ý là sự may mắn không bao giờ đi đôi), hôm nay rất tốt, trong tay nàng cũng đang nắm một nhược điểm của Ngu Diệu Kỳ, đang muốn bẩm báo cho lão tổ tông và đại ca biết.
Ngu Phẩm Ngôn tiễn bước đám người Thái tử phi xong, không thèm quan tâm đến Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ đang quỳ trên mặt đất lý lẽ, nhanh chóng bước đến bên cạnh Ngu Tương, nâng tay khẽ sờ bụng nàng.
Ngu Tương nhanh chóng liếc mắt nhìn lão thái thái một cái, nhéo da thịt trên mu bàn tay hắn trước một bước, nhe răng nhếch miệng uy hiếp, lại dùng khẩu hình miệng phát ra từng chữ từng chữ đầy cảnh cáo — đừng, động, muội! Tâm, huyết, đang, chảy, thành, sông!
Cho dù Ngu Phẩm Ngôn có đang đầy ngập lửa giận, lúc này cũng bị dập tắt hoàn toàn, thu hồi bàn tay to lớn lại, thay đổi thành tư thế xoa đầu nàng, sau đó không nói hai lời đã ôm nàng lên bước chân ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà nói một câu: “Bà nội, người cứ nghỉ ngơi trước đi, để cho hai người bọn họ quỳ, con dàn xếp xong cho Tương Nhi rồi trở về xử trí sau.”
Ngu Tương gấp đến độ nâng tay đánh lên bả vai hắn, thấp giọng hô: “Đổi tư thế gấp, như thế này không tiện.”
“Không sao, ca ca ăn mặc y phục màu đen, không sợ bẩn.” Ngu Phẩm Ngôn đưa bàn tay vỗ vỗ cái mông nộn thịt mềm mại của nàng.
Ngu Tương thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vùi hai gò má nóng đỏ bừng của mình vào hõm cổ của hắn không chịu nói chuyện nữa.
Đại sảnh Chính viện, lão thái thái làm sao nằm nghỉ ngơi được, đang dùng một đôi mắt đầy lửa giận đỏ sậm trừng về phía mẹ con Lâm thị. bà rất muốn hung hăng nâng quải trượng ra sức đập hai người này một trận, nhưng bởi vì trúng độc không còn sức lực; Muốn dùng những câu không tốt nhất nhục mạ hai người, lại bởi vì cổ họng bị bỏng không thể nói ra lời.
Trong lúc lơ đãng, bà lại nhớ tới lời bình luận sảng khoái của Khổ Hải hòa thượng năm đó, dẫn tới việc càng hối hận vì đã tìm Ngu Diệu Kỳ trở về.
hết chương 97
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...