Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Trong thư phòng, hai tên Long Lân Vệ đang đứng nghiêm nghị, vừa thấy Đô Thống liền đồng thời quỳ xuống hành lễ, lập tức trình lên một phần tài liệu, bên trong ghi lại tất cả những chuyện Trầm Diệu Kỳ đã trải qua từ lúc sinh ra tới giờ.

Ngu Phẩm Ngôn tiếp nhận, mặt không chút thay đổi lật xem.

Có thể từ một thiên kim nhà phú thương lưu lạc làm người hầu, hắn đã sớm đoán được Trầm gia gặp phải đại nạn, lại không thể dự đoán được trong đó còn do chính mình thúc đẩy.

Vốn năm đó Trầm gia là gia đình cự phú ở Lĩnh Nam. Lịch sử phát tài của Trầm phụ còn hơi có chút truyền kỳ. Ông vốn là cao thủ đạo mộ quật kim (đào mộ trộm vàng), lấy nghề buôn đồ cổ với sinh ý kém cỏi để che dấu cái nghề phụ không thể lộ ra ánh sáng của mình. Sau đó vì Trầm phu nhân trước sau sinh hạ một trai một gái, vì muốn tích phúc cho con gái nên ông liền không đi làm cái nghề thiếu đạo đức như đi quật phần mộ tổ tiên người ta nữa.

Trước khi Trầm Diệu Kỳ mười tuổi vẫn còn xuôi gió xuôi nước, cẩm y ngọc thực, nhưng vào năm mười tuổi theo Trầm phụ đi đến Lạc Dương buôn bán đồ cổ, đúng lúc lại gặp chuyện Thái tử đang dưỡng bệnh ở trạm dịch. Trầm Diệu Kỳ đến hiến thảo dược không được lại còn bị cho là gian tế mà bị bắt, Trầm phụ phải mất bảy tám phần tài sản ra mới có thể cứu được nàng, lập tức cả nhà liền chật vật trốn về Lĩnh Nam.

Mà lúc ấy kẻ hạ lệnh bắt người lại đúng là bản thân Ngu Phẩm Ngôn. Từ đó về sau, Trầm gia bắt đầu rơi theo hướng xuống dốc, khó trách qua bốn năm rồi mà Trầm Diệu Kỳ còn nhớ rõ hắn, thấy mặt liền hét lên mấy chữ ‘thù hận, trả thù’, sợ là đã gán hết tất cả tội lỗi lên đầu hắn, mỗi ngày mỗi đêm ghi hận nguyền rủa.

Nghĩ đến đây, khóe môi Ngu Phẩm Ngôn cười lạnh, tiếp tục xem xuống.

Sau khi trở lại Lĩnh Nam, Trầm gia dần dần đến tình trạng không vào mà chỉ có ra, vì không muốn con mình phải chịu khổ theo, Trầm phụ không thể không quay về nghề cũ. Đúng lúc này có một lão khách hàng tìm tới cửa, muốn ông đi đào tìm một khối tượng phật bằng vàng ròng giữa một ngôi cổ mộ, chịu thanh toán một nửa tiền đặt cọc

Vì thù lao được trả thật sự rất cao, vừa lúc có thể cứu được Trầm gia đang không dượng dậy nổi. Trầm phụ liền động tâm, sau khi tham khảo qua rất nhiều văn hiến mới tin tưởng giữa ngôi mộ đó thật sự có một pho tượng phật như vậy, suốt đêm chạy đến tìm.

Sau khi trải qua một trận cửu tử nhất sinh (chín phần chết một phần sống) Trầm phụ mang tượng phật về nhà, lập tức hôn mê ba ngày ba đêm. Nhưng trong ba ngày này, Trầm Diệu Kỳ quá tò mò nên đã mở hộp đựng tượng phật ra, không cẩn thận làm gãy bàn tay tượng phật. Vì nàng thường được thấy Trầm phụ tu bổ đồ cổ, ắt đã vô sự tự thông (không làm mà tự biết), lấy một loại keo trong suốt dán lại bàn tay phật, sau đó lại xếp vào trong hộp y như cũ.

Sau khi Trầm phụ tỉnh dậy vội vàng thông báo cho người nọ đến lấy hàng. Hai người đều quá mức kích động, cũng không kiểm tra kĩ món đồ liền hoàn thành giao dịch. Sau khi người nọ trở về nhà thưởng thức kĩ càng mới phát hiện bị mắc mưu, vì đã tâm tâm niệm niệm tôn kính khối tượng phật này từ lâu, liền vô cùng hận Trần phụ vừa hủy hoại bảo vật vừa lừa tiền hắn, sắp xếp vài âm mưu liên tiếp khiến Trầm gia tan cửa nát nhà, người bị giam trong lao ngục.


Đến khi món đồ cưới cuối cùng cũng bị đem đi hối lộ, Trầm phụ la to oan uổng rồi chết ở cửa nhà giam, Trầm mẫu cũng theo đó bị bệnh không dậy nổi. Về phần tiểu thiếp của Trầm gia đã sớm trộm gia sản rồi mang theo thứ nữ chạy trốn không còn bóng dáng.

Trầm Diệu Kỳ còn có một vị ca ca ruột thịt tên là Trầm Nguyên Kỳ, từ đó hắn tiếp nhận công việc quật dậy sinh kế cả nhà, ký tử khế với nhà giàu nhất địa phương để trở thành nô bộc cho người ta, dùng tiền bán mình để thuê một ngôi nhà nhỏ cho Trầm mẫu và muội muội ở lại.

Thời điểm bệnh tình Trầm mẫu nguy hiểm nhất, cần có người chăm sóc nhất, thế nhưng Trầm Diệu Kỳ lại thừa dịp xế chiều trộm lấy mười lượng bạc còn sót lại trong nhà mà chạy trốn, khi ra cửa chỉ mang theo vài bộ quần áo cùng một miếng tã lót. Có lẽ Trầm mẫu nhịn không nổi sự áy náy trong lòng nên mới nói rõ thân thế cho nàng ta, lại đổi lấy sự đối xử tuyệt tình như thế.

Trầm mẫu không tìm thấy người lại không tìm thấy bạc, sau đó liền phun ra một búng máu, không quá mấy ngày liền mất. Từ đó hai huynh muội Trầm gia mỗi người đi một ngả.

Trầm Diệu Kỳ vùi đầu chạy về phía kinh thành, nửa đường gặp một thương đội nhỏ, bỏ ra hai lượng bạc để được lên xe ngựa của bọn họ, không ngờ lại gặp phải thổ phỉ đánh cướp, người trong thương đội không chết thì bị thương. Trầm Diệu Kỳ trốn cuối thùng xe, lúc mắt thấy sẽ gặp nạn lại được một nhà Triệu An Thuận lên kinh báo cáo công tác cứu giúp.

Nàng tự nguyện bán mình làm nô tì cho tiểu thư Triệu gia, y nghĩ muốn cùng lên kinh với họ.

Vốn tưởng rằng rốt cục đã có thể vô tư, lại không đoán được rằng con người Triệu An Thuận quá mức cương trực nên đắc tội bề trên, nhịn tám năm mới vươn tới cơ hội lên chức lại bị phán đưa cho một vị đồng liêu khác.

Nhận được phong thư, Triệu An Thuận chỉ đành nói phải quay lại tiếp tục làm tri phủ Duẫn Châu, Trầm Diệu Kỳ chẳng những không đi về phía kinh thành mà còn ngược lại, càng đi càng xa. Lúc này nàng ta sớm đã bị thổ phỉ dọa cho hết hồn, làm sao còn dám một mình trốn đi, chỉ đành ở lại Triệu gia chờ cơ hội.

Nhưng một lần này lại kéo dài tới bốn năm.

Vì Triệu An Thuận luôn luôn nhậm chức ở cái chỗ Duẫn Châu xa xôi lại lạnh khủng khiếp kia, không hề có liên quan gì đến các thế lực lớn trong kinh. Mấy trăm cân than củi kia đã được vận chuyển vào đạo quan từ nửa tháng trước, mà lúc đó Triệu gia còn đang ở trên đường. Trầm Diệu Kỳ lại thêm một cây than vào đống lửa ngay đúng lúc Thái tử phi xuất hiện, trên thực tế, ngày đó cũng có hơn ba bốn mươi người thêm than vào đống lửa ấy, duy nhất chỉ có Trầm Diệu Kỳ là xui xẻo nhất thôi.

Khép hồ sơ lại, Ngu Phẩm Ngôn không nói chuyện một lúc lâu.


Hai tên Long Lân Vệ yên lặng trình lên một miếng tã lót. Đương nhiên cũng đã điều tra rõ lai lịch của Trầm Diệu Kỳ, đương nhiên bọn họ cũng biết việc Trầm phu nhân và Hầu phu nhân cùng sinh hài tử trong một cái động. Sau đó bà  theo Trầm phụ trốn biệt tăm biệt tích về Lĩnh Nam, lại tránh buôn bán với những nhà quyền quý trong kinh thành.

Hai người cũng đã có chút suy đoán trong việc này, cho đến khi thấy miếng tã lót này lại liên tưởng đến những lời Trầm Diệu Kỳ đã kêu la trong ngục,lập tức liền rõ ràng. Dù Trầm gia có phú quý đến đâu, cũng không thể lấy được loại cống phẩm trong cung này.

Long Lân Vệ là cây đao uy thế nhất trong tay Hoàng thượng, nắm giữ rất nhiều bí mật mà các quan viên không thể nói ra ngoài, nếu cái miệng không kín kẽ nhất định sống không lâu.

Ngu Phẩm Ngôn dám để bọn họ đi thăm dò, tự nhiên sẽ không sợ bọn họ biết, nhận lấy tã lót lật xem sơ qua, cuối cùng tùy ý ném sang một bên.

Một tên Long Lân Vệ thấy hắn không có biểu hiện gì, do dự một lát mới nhắc nhở: “Đô Thống, Trầm Nguyên Kỳ đó nay đã là tân khoa Trạng Nguyên Trầm Nguyên Kỳ. Năm đó hắn bán mình cho một nhà biết nhìn xa trông rộng, vốn để hắn làm thư đồng cho con trai trưởng trog nhà, sau đó thấy hắn là kỳ tài ngút trời liền nổi lên tâm tư, chẳng những tiêu trừ nô tịch giúp hắn, còn nhận hắn làm nghĩa tử nuôi hắn đọc sách, để ngày sau có thêm trợ lực. Năm nay quả nhiên hắn đã Trạng Nguyên, mấy ngày gần đây đã bắt đầu hỏi thăm tung tích của Trầm Diệu Kỳ và chuyện của nhị tiểu thư. Người xem có cần phải……”

Hắn lấy tay làm đao, ra dấu lên phía cổ. Chuyện đã như vậy, đương nhiên nên giết người diệt khẩu bảo vệ danh dự Hầu phủ. Nếu để đến lúc Trầm Nguyên Kỳ nháo tới cửa, chẳng phải Hầu phủ sẽ trở thành trò cười sao? Chỉ lo ở chỗ Hầu gia đang lúc sủng ái nhị tiểu thư như trân bảo……

Ngu Phẩm Ngôn trầm ngâm một lát, sau mơi xua tay: “Ta tự có tính toán, các ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ. Đi xuống đi.”

Hai người không dám ngỗ nghịch, xoay người hành lễ liền rời khỏi thư phòng.

—————————————————————

Trầm Diệu Kỳ chuyển từ Bạch Vân quan đến địa lạo của Long Lân Vệ, chỗ này rộng lớn hơn, cảnh tượng lại càng khiến người ta sợ hãi hơn. Thời điểm Long Lân Vệ tra tấn người cũng không giấu diếm, ngược lại luôn dẫn tù nhân đến buộc xem hình.

Hoặc lột da róc xương, hoặc móc mắt, hoặc dùng dao cắt đầu lưỡi…… Đương nhiên ngay sau đó Trầm Diệu Kỳ đã bị dọa sợ chết ngất, có đôi khi nàng ta thậm chí còn hoài nghi mình không còn ở nhân gian nữa, mà đang ở mười tám tầng địa ngục.


Nàng hoảng hốt khi nghe tù phạm cùng nhà giam đề cập đến, mỹ nam tử thẩm vấn nàng ngày ấy chính là thủ lĩnh của Long Lân Vệ, không những làm việc càng có thủ đoạn lại thêm tàn nhẫn gấp trăm lần ngàn lần. Năm đó phản loạn Dụ thân vương bị hắn bắt giữ, sau khi áp tải về kinh liền gợi ý cho Hoàng thượng để mình tự tay lăng trì xử tử, cắt khoảng ba ngàn sáu trăm đao mới để cho Dụ thân vương tắt thở, đấy cũng đã đại biểu cho khả năng giết người của hắn.

Trong lòng nguyền rủa kẻ thù mấy vạn lần lại không thể ngờ kẻ đó lại có quyền thế ngập trời, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Lúc này Trầm Diệu Kỳ mới biết sợ, liều mạng cầu nguyện người nhà có thể tìm được mình sớm.

Phảng phất như đã trải qua cả một đời, kỳ thật cũng chỉ có mười hai canh giờ, thời điểm cửa lao được mở ra, Trầm Diệu Kỳ có một loại cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Giữa đám tù nhân, Ngu Phẩm Ngôn chậm rãi đi đến bên cạnh nữ tử đang cuộn tròn mình lại, không đỡ nàng đứng lên, cũng không có một câu nói quan tâm, lại càng thêm sự vô tâm hơn cả mười hai canh giờ trước, chỉ hơi hạ thắt lưng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bẩn thỉu không chịu nổi của nàng.

Khuôn mặt này giống như Lâm thị, thật sự không thể kích thích được một chút tình cảm trìu mến nào từ hắn. Tuy rằng người là muội muội cùng huyết mạch tương liên với hắn, nhưng ở trong lòng hắn cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi. Sự đồng tình của hắn sau một lúc lại bị máu tanh chết chóc làm tan biến hoàn toàn.

Trầm Diệu Kỳ giãy giụa hồi lâu mới từ từ bò lên, dưới tư thế bức người của hắn, đầu gối lê qua bắt lấy vạt áo hắn, hô: “Đại nhân, ta bị oan uổng . Chuyện Thái tử phi sinh non không liên quan tới ta một chút nào. Ta không phải tỳ nữ, mà là tiểu thư Hầu phủ, cầu xin đại nhân giúp ta tìm người thân của ta đi. Ngày sau nhất định ta sẽ kết cỏ ngậm vành* tạ ơn ân đức của đại nhân!”

*Kết cỏ ngậm vành (Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)

Ngu Phẩm Ngôn nhìn xuống y bào bị nắm lấy mà dính nguyên mười dấu tay, nhíu mày lui ra phía sau vài bước, thấy nàng nói xong liền dập đầu với mình, vươn mũi chân che lấy cái trán sắp đụng phải mặt đất của nàng.

“Đừng quỳ với ta, ta là huynh trưởng của ngươi. Ngươi họ Ngu, là tiểu thư dòng chính bị mất tích mười bốn năm trước của phủ Vĩnh Nhạc Hầu.” Hắn gằn từng tiếng chậm rãi nói, trên mặt không hề có niềm vui sướng kích động khi tìm được thân nhân, giọng nói lãnh đạm tựa như đang nói đến một việc râu ria.

Trầm Diệu Kỳ ngẩng đầu, ngây như phỗng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới tiêu hóa xong những lời này. Kẻ đã hại nàng bị giam vào nhà tù lại đúng là người thân nàng tìm bốn…nhiều năm, của huynh trưởng của nàng? Quả thật không biết nên có biểu tình gì cho đúng.

Nàng cảm thấy bản thân hẳn nên cười to vài tiếng để diễn tả nỗi vui sướng trong lòng, hoặc cũng nên khóc rống một hồi để biển hiện cho sự uất ức của bản thân mấy canh giờ kia. Nhưng chống lại đôi mắt đen lạnh lùng của nam tử này, nàng chỉ có thể lập tức cúi đầu, dùng giọng nói rung rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi quả thật là huynh trưởng của ta?”

Ngu Phẩm Ngôn không đáp lại, ngoắc tay gọi hai tên Long Lân Vệ ra lệnh: “Mang nàng xuống cho tắm rửa sạch sẽ.”


Hai người nhận lệnh, nâng đỡ Trầm Diệu Kỳ chân tay mềm oặc ra khỏi nhà tù.

Một lúc lâu sau, Trầm Diệu Kỳ mặc một bộ tuy y màu xám đơn giản ngồi lắc lư trên chiếc xe ngựa, tay Ngu Phẩm Ngôn cầm tú xuân đao, nhắm mắt ngồi đối diện nàng.

Trầm Diệu Kỳ cảm thấy có chút không tốt, khẽ ngập ngừng nói: “Ca ca, vì sao huynh lại cho ta mặc bộ truy y này?” Chẳng lẽ hắn lại không tính nhận mình, ngược lại muốn bức mình xuất gia, bởi vì thâm mình đã vào lao ngục làm mất thể diện của hắn? Đúng rồi, hắn lãnh huyết vô tình như vậy, có chuyện gì mà không làm được?

Hận ý vừa giảm bớt trong lòng Trầm Diệu Kỳ lại bắt đầu bốc lên kịch liệt.

Năm Ngu Phẩm Ngôn mới hai mươi tuổi đã giết người như ngóe, rất mẫn cảm với ác ý của kẻ khác, đột nhiên mở to mắt bình tĩnh nhìn nàng.

Trầm Diệu Kỳ sợ hãi cả kinh, vội vàng cúi đầu nhéo lấy vạt áo, mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh. Càng chung đụng, nàng càng thêm sợ hãi vị huynh trưởng này. Trong mắt hắn trừ sự lạnh lùng ra không còn cảm xúc nào khác, cứ như nàng không phải muội muội huyết mạch tương liên với hắn, mà chỉ là một người xa lạ râu ria.

Sự yên tĩnh như chết lan tràn bên trong xe, thẳng qua nửa khắc sau, Ngu Phẩm Ngôn mới từ từ mở miệng: “Ngươi và Tương Nhi là song thai, nhưng vì bát tự của ngươi gầy yếu, chỉ sợ chết non bất cứ lúc nào, không thể không gửi nuôi ở am Thủy Nguyệt (chùa cho ni cô), chỉ chờ qua mười bốn tuổi, đại kiếp sinh tử qua đi mới có thể trở về Hầu phủ. Ngươi nhớ kỹ những lời này.”

Trầm Diệu Kỳ có yêu hay hận hắn, đối với hắn mà nói không quan trọng, cùng lắm cũng chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi.

Thì ra là vì bảo vệ danh dự của mình. Cũng đúng, tùy tiện trở về như vậy, để cho người ta biết nàng đã từng là một nô tỳ, sau này làm sao còn mặt mũi gặp người ta. Trầm Diệu Kỳ nhu thuận gật đầu, trong lòng âm thầm nhớ kỹ hai chữ “Tương Nhi”.

Khi hắn nói đến hai chữ Tương Nhi này, rõ ràng nàng đã nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Ngu Phẩm Ngôn phát ra một tia mềm mại. Người đó, nói vậy chính là cưu chiêm thước sào (tu hú sẵn tổ)…nữ nhi của Trầm gia sao? Mười bốn năm sớm chiều ở chung, quả nhiên có được chút cảm tình sao?

Nàng cướp đoạt thân phận cao quý của mình, hưởng lấy vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực vốn nên thuộc về mình. Mà bản thân mình thay nàng chịu cực khổ suốt mười bốn năm lại không nhận được một chút thương tiếc nào của huynh trưởng. Vì sao ông trời lại không mở mắt ra mà nhìn xem?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta dâng lên sự không cam lòng và oán hận mãnh liệt.

—hết chương 42—


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui