Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện
Hoắc Thủy Nhi day huyệt thái dương, lời thoại này nghe như lúc vợ hỏi người chồng ngoại tình ý nhỉ?
Sao cô cứ cảm thấy sai sai.
“Nói.”
Cố Đoàn Thuần ném chai nước khoáng đã uống hết vào thùng rác, sau đó nhìn Hoắc Thủy Nhi.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu trắng bằng tơ tằm, hai dây mảnh trên vai để lộ chiếc cổ thon và cặp xương cánh bướm đẹp đẽ, khiến người nhìn phải ứa nước miếng.
Cô gái này cố ý phải không?
Cố Đoàn Thuần nhìn đi nơi khác, Hoắc Thủy Nhi lập tức trả lời: “Sai ở chỗ không chặn họng Tào Nguyệt Hằng ngay lúc đó để cô ta nói, tôi không nên cho cô ta cơ hội lên tiếng!”
Như vậy sẽ không gây xôn xao dư luận!
Cố Đoàn Thuần không để ý đến Hoắc Thủy Nhi, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, lòng Hoắc Thủy Nhi lập tức căng thẳng, xong rồi xong rồi, không phải là anh giận thật rồi đấy chứ?
Hoắc Thủy Nhi đi theo phía sau.
Cho đến khi vào phòng ngủ, Cố Đoàn Thuần đột nhiên dừng bước, hờ hững nhìn Hoắc Thủy Nhi rồi hỏi: “Chuẩn bị nước trong phòng tắm rồi chứ?”
“Có rồi, có rồi.” Hoắc Thủy Nhi vội nói.
Cố Đoàn Thuần gật đầu, đi thẳng vào phòng tắm.
Hoắc Thủy Nhi tựa như bị rút hết sức lực, mềm nhũn dựa vào cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước vọng ra từ bên trong, cô lắng tai nghe một hồi sau đó không nhịn được tức giận vung nắm đấm.
Cái quái gì thế?
Anh nói gì đi chứ!
Bây giờ cô thực sự như cá nằm trên thớt mà.
“Ọc ọc…”
Bụng đột nhiên kêu lên không đúng lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hoắc Thủy Nhi lập tức nhăn lại.
Từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, rất đói.
Nhưng… Cố Đoàn Thuần không ra, cô cũng không dám đi ăn.
Hoắc Thủy Nhi u oán ôm khăn tắm sạch chờ ở cửa, đợi Cố Đoàn Thuần ra sẽ đưa cho anh.
Đêm nay Cố Đoàn Thuần hoàn toàn không để ý đến Hoắc Thủy Nhi, điều này khiến cô đứng ngồi không yên… Cô chờ một chút, vì quá mệt cho nên đã ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thủy Nhi bị đói mà tỉnh, cô ôm bụng mở mắt thì thấy người đàn ông ngủ bên cạnh mình đã biến mất.
Đi đâu rồi?
Hoắc Thủy Nhi lập tức ngồi dậy nhìn xugn quanh, trông thấy Cố Đoàn Thuần đang nghiêm túc ngồi đọc báo trên ghế mây ở ban công, anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, ánh nắng buổi sớm hắt lên người anh tựa như phủ thêm cho anh một lớp ánh sáng vàng, phác hoạ đường nét khuôn mặt đẹp trai khiến người khác không dám lại gần.
“Đây là nhan sắc thần tiên gì thế này…”
Hoắc Thủy Nhi quấn chăn ngồi trên giường, hai tay chống má, nuốt nước bọt “ừng ực”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...