Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện
Gương mặt đẹp trai của Cố Đoàn Thuần có hơi phiếm hồng, có thể nhìn ra được anh đang cực kỳ nhẫn nại.
Sắc mặt của Hoắc Thủy Nhi dần dà cũng đỏ lên!
“Anh… anh không được chạm vào tôi!” Hoắc Thủy Nhi khẽ trừng đôi mắt đẹp, dùng sức đẩy Cố Đoàn Thuần ra.
Thấy Hoắc Thủy Nhi đẩy mình ra rồi muốn ra ngoài, con ngươi đen nhánh của Cố Đoàn Thuần tối đi, anh nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của cô bị anh tóm lại một cách dễ dàng.
“Vì sao không thể?” Đôi mắt đen sắc bén của anh híp lại, lúc này bên trong như hòa một màn sương mù: “Đêm hôm đó, không phải em rất chủ động ư?”
Cả người Hoắc Thủy Nhi lập tức nổi da gà.
Mặc dù đúng là cô từng hô hào muốn tìm đàn ông, nhưng đó là bởi vì cô tưởng mình sắp chết, muốn trước khi chết được trải nghiệm cảm giác đó đó, nhưng tình hình trước mắt đã thay đổi rồi…
“Đó là… khi đó đầu óc tôi hồ đồ, với cả hôm qua anh cũng đồng ý với tôi rồi, chỉ cần tôi không tình nguyện thì sẽ không ép tôi cơ mà?”
“Tôi cũng đã nói, tôi không muốn ba năm không chung phòng.”
Hoắc Thủy Nhi nhìn ra anh say rồi, mà người say rượu thì không nói chuyện đạo lý được, thế là vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, cho nên chúng ta đợi thêm đi nhé?”
Đúng là Cố Đoàn Thuần say rồi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh, sao mà không nhìn ra cô đang bối rối.
Nghĩ đến năm nay cô mới chỉ hai mươi tuổi, thật ra vẫn còn trẻ con, hình như anh hù cô sợ rồi…
“Nếu như tôi không đợi được nữa rồi thì sao?” Cố Đoàn Thuần cố ý sáp lại gần, cười như không cười nhìn chằm chằm cô.
Hoắc Thủy Nhi đột nhiên mở to hai mắt, cả người lùi về sau, ai ngờ khuỷu tay không cẩn thận chạm phải chốt mở vòi hoa sen, nước lạnh buốt đổ xuống đầu, tóc đen và quần áo của cô lập tức ướt nhẹp.
Quần áo mỏng manh dính chặt vào cơ thể mảnh khảnh của cô, nơi lộ, nơi không nên lộ đều phơi bày trước mặt anh.
“Cho nên, đây là làm ướt người để dụ dỗ tôi à?” Khóe miệng của Cố Đoàn Thuần nhếch lên, ý cười càng sâu.
Hoắc Thủy Nhi thật muốn điên rồi, nhưng cũng là hết đường chối cãi.
Cố Đoàn Thuần vươn tay tắt vòi sen đi, thuận tiện lấy khăn tắm quấn quanh người của Hoắc Thủy Nhi.
Sau đó bế bổng cô lên, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.
“A! Anh làm gì đấy!”
Hoắc Thủy Nhi sợ những người khác trong nhà nghe thấy, không dám hô lớn tiếng, đành phải đè nhỏ giọng, hai chân không ngừng đạp loạn xạ.
“Còn lộn xộn nữa thì tôi không khách sáo với em đâu.”
Nghe vậy, Hoắc Thủy Nhi lập tức ngậm miệng, trong lòng như hươu con chạy loạn, lo lắng, thấp thỏm không biết rốt cuộc Cố Đoàn Thuần muốn làm gì.
Cố Đoàn Thuần bế cô ra khỏi phòng tắm thì đặt cô ngay ngắn ở bên ngoài, cầm máy sấy đưa tới tay cho cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...