Cố Đoàn Thuần thấy cô cười với Cố Thích Phi, cũng không biết là cô vô tình hay cố ý.
Anh nhớ lại tối hôm trước cô còn háo sắc mà nói với anh rằng muốn tìm trai đẹp ngủ cùng mình, mà Cố Thích Phi thực ra cũng là một anh chàng đẹp trai… Ý nghĩ này khiến Cố Đoàn Thuần nổi cáu, thầm nghĩ lát nữa phải cho Hoắc Thủy Nhi một bài mới được.
Khi mọi người đang suy nghĩ mỗi người một ý, Cố Hàn Tình bưng trà hoa quả ra, đang định đặt lên bàn, đột nhiên run tay làm đổ khay trà.
Cô ta nhanh tay lẹ mắt đỡ được ấm trà, không làm mình bị bỏng, nhưng bốn ly trà tinh xảo đều bị rơi xuống vỡ tan.
“Ôi! Em vụng quá…” Cố Hàn Tình ảo não giậm chân, vội vàng đi lấy dụng cụ quét dọn tới.
Cố Đoàn Thuần không thể để con gái dọn dẹp đống thuỷ tinh sắc nhọn này được, vì thế anh chủ động giúp đỡ.
Cố Thích Phi vẫn ngồi trên sofa, giống như ông tướng ở nhà, anh ta cười bảo: “Hiếm lắm mới thấy chị Hàn Tình hấp tấp một lần, ha ha ha!”
Cố Hàn Tình trừng mắt nhìn anh ta, tức giận quát: “Chỉ có cậu chờ xem kịch hay của tôi thôi, cũng không biết giúp mọi người dọn dẹp.”
Hoắc Thủy Nhi nghe câu này thì thấy mình mà ngồi im đó nhìn cũng không ổn, vì thế cô đứng dậy chuẩn bị giúp đỡ.
Đúng lúc này Cố Đoàn Thuần lại vào phòng bếp để đổ vụn thuỷ tinh, Cố Hàn Tình thấy thế bèn nói: “Thủy Nhi, chị bảo Thích Phi đưa chị về phòng cậu ấy, lấy bộ ấm chén của cậu ấy ra đây đi.
Dù sao chúng ta cũng không thể lãng phí ấm trà này.”
“Cậu ta không tự đi được à?” Hoắc Thủy Nhi cười hỏi.
“Tôi sợ cậu ấy uống say, cầm không vững lại vỡ.” Cố Hàn Tình giải thích.
Đến lúc này Hoắc Thủy Nhi mới hiểu ra chuyện gì.
Cố Hàn Tình muốn lợi dụng tên háo sắc Cố Thích Phi này để gài bẫy cô!
Nhìn thấu mưu kế của Cố Hàn Tình, Hoắc Thủy Nhi mỉm cười với Cố Thích Phi: “Vậy đi thôi, em họ.”
Cố Thích Phi cứ nghĩ đến việc về phòng riêng với Hoắc Thủy Nhi là lại hưng phấn, lập tức đứng dậy theo.
Ra khỏi phòng khách, trên đường đến phòng mình, Cố Thích Phi thi thoảng lại nhìn người đẹp bên cạnh, trong đầu đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh giới hạn độ tuổi, người anh ta có cảm giác như kiến bò, cực kỳ ngứa ngáy.
Trước khi vào phòng Cố Thích Phi, Hoắc Thủy Nhi nói với anh ta: “Thích Phi, cậu về phòng trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát rồi đi tìm cậu.”
Cố Thích Phi đã khó nhịn lắm rồi, anh ta cười hì hì, bước lên nắm cổ tay Hoắc Thủy Nhi: “Phòng tôi cũng có nhà vệ sinh.”
Hoắc Thủy Nhi vội lùi ra sau, thoát khỏi anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở: “Dù cậu sốt ruột lắm rồi cũng không được ở phòng cậu chứ.
Lỡ như lát nữa họ đi tìm chúng ta thì sao?”
Cố Thích Phi vừa nghe nói vậy là tin chắc Hoắc Thủy Nhi đã tiếp nhận mình, anh ta mở cờ trong bụng, bèn hỏi: “Vậy đi đâu bây giờ?”
“Đến phòng làm việc của ông nội ở tầng hai chờ tôi, ở đó buổi tối không có người, cũng không có ai nghi ngờ chúng ta, tôi đi báo với Cố Đoàn Thuần một tiếng rồi đến tìm cậu.
Nhớ đừng bật đèn.”
Rượu vào to gan, Cố Thích Phi lập tức đồng ý, vội vàng lên lầu.
Hoắc Thủy Nhi nở nụ cười giảo hoạt, lát nữa ông cụ đi bộ về chắc chắn sẽ vào phòng làm việc để viết “Lan Đình Tập Tự” cho cô, đến lúc đó đảm bảo tên háo sắc to gan kia sẽ coi ông nội là cô, làm ra trò cười lớn, cô muốn xem anh ta xử lý thế nào!
Sau khi Cố Thích Phi đi, Hoắc Thủy Nhi đứng trong hành lang mờ tối, nhìn về phòng khách.
Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, hình như Cố Hàn Tình đang nín thở nghe động tĩnh bên này, chắc là đang chờ cô và Cố Thích Phi lửa gần rơm bốc cháy, sau đó đưa Cố Đoàn Thuần tới bắt gian tại trận.
Nhưng điều khiến Hoắc Thủy Nhi không hiểu là tại sao mặt Cố Đoàn Thuần cũng đỏ vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...