Kiếp trước không phải anh là hồ ly đấy chứ? Lẽ nào trong mắt anh còn có huyền thuật có thể không chế tâm trí người khác?
“Ok, câu hỏi cuối cùng, Hoắc Thuỷ Nhi…”
“Dừng dừng dừng.
” Cuối cùng Hoắc Thuỷ Nhi cũng phản ứng lại, cô nhăn mặt, ngon tay cũng liên tục bấu vào lòng bàn tay, cô cắn môi, không cam tâm hỏi: “Đến lúc tôi hỏi anh rồi.
Rốt cuộc ai là chủ nhân mặt dây chuyền ngọc đó?”
Cô không có thời gian để ở đây nói nhảm với Cố Đoàn Thuần.
Có lẽ đã biết câu mà Hoắc Thuỷ Nhi muốn hỏi từ lâu, mắt Cố Đoàn Thuần tối đi, một lúc lâu sau, đến khi Hoắc Thuỷ Nhi tưởng anh sẽ không trả lời thì anh mới thấp giọng nói với vẻ buồn bã: “Thầy tôi.
”
Trình Nhuận Lãng.
Đêm nay trăng thanh, ánh trăng trên trời chiếu vào qua cửa sổ sát đất cỡ lớn, chiếu lên mặt sàn trong biệt thự, phản chiếu một tia sáng nhè nhẹ.
Hoắc Thuỷ Nhi cầm điện thoại, nhíu chặt lông mày.
Hôm nay, cuối cùng Cố Đoàn Thuần cũng nói thật với cô, hóa ra chủ nhân của mặt dây chuyền ngọc này tên là Trình Nhuận Lãng… “Ôi cô chủ, sao cô không bật đèn? Cô đang làm gì vậy?”
Dì Liễu vừa đi ra ngoài về, trên tay còn cần giỏ rau, bà đi siêu thị mua ít đồ để sáng mai nấu cho hai người ăn, khi về thấy biệt thự không bật đèn còn tưởng không có ai!
“Dì Liễu về rồi à.
” Hoắc Thuỷ Nhi lập tức tươi cười đặt điện thoại xuống, chạy tới chỗ dì Liễu như thấy lợi ích rất lớn.
Dì Liễu ngạc nhiên: “Ôi chao, hôm nay mợ chủ làm sao vậy? Sao lại vui thế?”
“Ha ha ha, có hôm nào cháu không vui sao?” Hoắc Thuỷ Nhi cười hì hì, vội vàng nịnh nọt đỡ dì Liễu ngồi lên ghế sofa.
Hôm nay Cố Đoàn Thuần phải tăng ca, chắc sẽ về rất muộn, vậy nên anh bảo trợ lý Chu đưa cô về.
Khi về, cô đã lên mạng tìm thông tin về Trình Nhuận Lãng, có vẻ ông ta rất bí ẩn, cô không tìm được thông tin gì!
Vì thế… Hoắc Thuỷ Nhi bèn chuyển hướng đến dì Liễu.
Cô vừa bưng trà vừa rót nước, còn bóp vao cho dì Liễu, nhưng dì Liễu lại bị cô doạ sợ, cuối cùng đến khi bà sắp sợ phát khóc, nói mình không dám nhận những điều này, bảo Hoắc Thuỷ Nhi có chuyện gì thì nói, bà đảm bảo biết gì sẽ nói nấy.
Lúc này Hoắc Thuỷ Nhi mới nở nụ cười xảo trá, tựa như hồ ly đã đạt được mục đích.
“Trình Nhuận Lãng? Sao tự nhiên mợ lại hỏi về người này?” Nhắc đến Trình Nhuận Lãng, vẻ mặt dì Liễu liền thay đổi.
Hoắc Thuỷ Nhi thận trọng ghi nhớ sự thay đổi này, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Nếu cô đoán không nhầm thì Trình Nhuận Lãng chắc chắn là người thân của cô.
“Dì Liễu, cầu xin dì hãy nói cho cháu đi mà!” Hoắc Thuỷ Nhi đung đưa cánh tay dì Liễu, bà đành phải đồng ý, chầm chậm giải thích: “Ông Trình là thầy giáo hồi nhỏ của cậu chủ, nói ra thì dài lắm… Sau khi bà chủ qua đời, tính cách cậu chủ liền trở nên lầm lì, khi ấy cậu chủ khá có hứng thú với ngọc thạch, ông chủ bèn tìm cho cậu ấy một người thầy về ngọc, chính là ông Trình này.
Nghe nói ông Trình có rất nhiều đóng góp trong phương diện ngọc thạch, chỉ là đã rất lâu rồi không thấy ông ấy xuất hiện nữa.
”
Nhge dì Liễu kể lại, đôi mắt Hoắc Thuỷ Nhi mở to.
Tim cô đập thình thịch gần như không thể kiểm soát được.
Nói như vậy, mặt dây chuyền trên cổ cô có thể là do ông Trình này làm?
“Mợ chủ sao vậy?”
“À, không có gì, dì Liễu biết địa chỉ hiện tại của ông Trình không?” Hoắc Thuỷ Nhi hồi hộp hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...