Chu gia.Chu Diên Sâm cởi áo vest, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phía trước không cài hai nút.Anh không cần làm gì cả, chỉ thản nhiên ngồi trên ghế sofa, giống như một bức tranh, khiến người ta không thể rời mắt.Chu lão thái liếc anh một cái, cau mày:"Con không thích con gái Viên gia?"Chu Diên Sâm đáp:"Cứ như vậy"Cứ như vậy mà mắng người ta tới khóc? Chu lão thái lông mày nhàu càng chặt, tức giận.“Nước hoa của cô ấy là nhãn hiệu gì?” Chu Diên Tích đột nhiên hỏi.Chu Diên Sâm suy nghĩ một chút, tùy ý nói ra một cái tên tiếng Anh.“Có tệ đến vậy không?”.
Chu Diên Tích hỏi:"Chị cũng có mấy chai nhãn hiệu đó""Ném nó đi, nghe như mùi chuột chết".
Chu Diên Sâm thờ ơ nói.Chu Diên Tích đảo mắt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó."Chú hai!"Đúng lúc này, Chu Thường Hỉ, tiểu công chúa nhà họ Chu, ôm thứ gì đó từ trên lầu chạy xuống trực tiếp đến ngồi cạnh Chu Diên Sâm, mỉm cười như một bông hoa nhỏ."Chú hai, các cô của con đều rất nhỏ! Họ muốn nhờ con, yêu cầu chú ký vài chữ đem về cho họ quỳ liếm""Ký tên?” Mắt phượng hơi liếc, đuôi mắt ngả ngớn, một cái nhìn khinh thường cũng đẹp đến mức nghiêng thành."Con có biết, ở Chu thị, một chữ ký của ta bằng một hợp đồng đáng giá trăm triệu không? Con đây là cái gì?".
Những ngón tay thon dài trắng nõn của anh vặn xoắn bức hình trong tay Chu Trường Hỉ.Cứ như người trong hình là anh, cũng không cản trở kỹ năng ăn nói độc ác của Chu Mỹ Nhân."Rác rưởi! Con lại để ta ký tên vào cái đống rác này?"Chu Thường Hỉ sửng sốt một lát, khuôn mặt xinh đẹp trắng xanh như một bảng màu.Vương Nhược Khanh ngồi bên cạnh thấy vậy, đau lòng cho con gái, vội vàng nói:"Hỉ Hỉ à, con thật là, chú hai rất bận, làm sao có thời gian chơi cùng đứa nhóc như con, còn không mau trở về phòng, không được làm phiền chú hai nữa"Chu Thường Hỉ cắn môi, giật lấy bức ảnh trong tay Chu Diên Sâm, uỷ khuất quay người chạy lên lầu.Vương Nhược Khanh lúng túng nhìn Chu Diên Sâm:"A Sâm, đừng để ý, Hỉ Hỉ chỉ là một đứa trẻ".Chu Diên Sâm cụp mắt xuống, nghịch nghịch chiếc khuy măng sét kim cương trên cổ tay áo không nói một lời.Bầu không khí nhất thời u ám.Lúc này, một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên vỗ nhẹ vào sau đầu Chu Diên Sâm.Đôi mắt phượng nheo lại, Chu Diên Sâm hung hăng nói với Chu Diên Tích:"Chị điên rồi?"Chu Diên Tích xoa xoa tay, ung dung nói:"Cứng thật, đau hết cả tay""Chu Diên Tích!""Được rồii"Cuối cùng Chu lão thái cũng lên tiếng, chấm dứt màn kịch bất tận giữa hai người."A Sâm, ta nói con biết, con thế này cũng vô dụng, ta đã bảo Diên Tích hẹn con gái lớn Trương gia, còn giờ trò nữa, ta sẽ xử lý con"-----Đào Tử nhận được tin nhắn, Mạch Tây Hi nói mình bị sa thải sau đó lại không nghe động tỉnh gì nữa, lập tức gọi điện cho bạn thân nhưng đều không được.Đào Tử lái xe đến căn hộ Mạch Tây Hi thuê, điên cuồng gõ cửa suốt 10 phút không ai trả lời.Sau đó liền lấy điện thoại, muốn gọi người đến phá cửa, thì cửa đột nhiên mở ra.Mặc Tây Hi đầu tóc rối bù, mặc quần áo ở nhà, đôi mắt sưng húp như quả óc chó."Cậu bị sao vậy hả?" Vừa nhìn thấy cô, Đào Tử đã hét lên không kiềm chế.Mạch Tây Hi miệng miếu máo, nước mắt không tự chủ tuôn rơi.Cô lặng lẽ khóc, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài xuống, như vậy có nghĩa cô thực sự rất buồn.Đào Tử lông mày nhíu lại có thể bóp chết một con muỗi, đẩy cô vào nhà, thuận tay đóng cửa.Sau khi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, Đào Tử nói:"Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ cho tôi biết đi"Mạch Tây Hi xì mũi, thút thít nói:"Chính là, chính là, vụ tài chính đầu tư vốn mà tôi phụ trách xảy ra vấn đề, khiến Triều Đại tổn thất 10 tỷ""10 tỷ?" Đào Tử trợn to hai mắt, đây không phải con số nhỏ."Ân, tôi không biết xảy ra chuyện gì, đã kiểm tra kĩ càng, tuyệt đối chính xác.""Tức là có kẻ dám hại cậu?" Đào Tử phẫn nộ xắn tay áo lên, như muốn đánh nhau:"Nhưng mà cậu đến Triều Đại mới mấy ngày thì đắc tội với ai?"“Tôi không biết.” Mạch Tây Hi cười khổ, kéo gối ôm:"Đào Tử, tôi sẽ thu dọn đồ về quê"Đào Tử sửng sốt, một hồi lâu mới định thần phản ứng:"Cậu...cậu nói cái gì? Về quê?"“Ừ.” Mạch Tây Hi gật đầu, nhẹ nhàng nói:"28, ở quê tôi bọn họ đã thành công, cậu nhìn tôi xem đến cả việc làm cũng không có.
Kỳ thật mẹ tôi cũng không muốn tôi ở lại An Thành, hồi tháng trước bà ấy gọi lên nói có một người đàn ông tốt bụng, là bác sĩ, đã ly hôn và có đứa con 2 tuổi""Dừng lại!".
Đào Tử gầm lên, ôm lấy mặt Mạch Tây Hi:"Cậu điên rồi! Cậu muốn làm mẹ kế của người ta hả?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...