“Tôi…”Mạch Tây Hi không nói nên lời.Vào lúc này, Bạch Tĩnh Thành người vẫn chưa nói rõ lập trường của mình, cuối cùng lên tiếng."Trợ lý Mạch, cô mệt mỏi quá nên không nghĩ ra à? Nếu vậy cũng có thể hiểu được, dù sao thì hôm qua cô cũng đã sốt đến bất tỉnh kia mà""Phần văn kiện này tôi xử lý hôm trước, khi đó tôi không bị bệnh".
Mạch Tây Hi cắn răng nói."Cô!".
Người giám sát nghe xong lời của cô, ngữ khí lạnh lùng.Bạch Tĩnh Thành rõ ràng vì cô lưu tình, nhưng cô lại không chịu thừa nhận sai lầm của mình, người như vậy không xứng đáng làm việc trong Triều Đại."Mạch Tây Dư, cô để công ty tổn thất lớn như vậy, đáng lẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm"Người giám sát nói tới đây, Bạch Tĩnh Thành nhíu mày, ôn hòa nói:"Chủ quản Trương, trợ lý Mạch tuổi còn trẻ, không nên làm khó cô ấy""Đã có quản lý Bạch thay cô nói chuyện, vậy thì Mạch Tây Dư, tôi chính thức thông báo cô bị sa thải, lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi Triều Đại"Đến giữa trưa, Mạch Tây Hi ôm thùng giấy từ tòa nhà Triều Đại đi ra.Trước mắt một mảnh hơi nước, sương mù làm cho cô thấy không rõ phương hướng.Khịt khịt mũi, Mạch Tây Hi cắn môi, đột nhiên bỏ chạy.Có thứ gì đó vụt ra khỏi khóe mắt cô, bay lên không trung rồi bốc hơi biến mất.
……Hôm nay Chu gia vô cùng bận rộn.Ngày đầu tiên, Chu Diên Tích tự mình nhìn quét dọn phòng.Sáng sớm hôm nay lại đi theo dì Quế vào bếp nấu đồ ăn.
Chớp nhoáng đã là buổi trưa, cô từ trong bếp đi ra, nhận lấy điện thoại từ người làm."Này, Châu Nhiên, vào được chưa?""Vâng, được rồi"Một giờ sau, cửa lớn Chu gia truyền đến tiếng động.Sở Chu Nhiên đẩy cửa ra, lập tức nghiêng người tránh sang một bên.Một bà lão tuổi chừng 70, một thân trang phục nhà Đường, tinh thần quắc thước đi tới.Phía sau bà, người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi ăn mặc theo phong cách mới, phía sau nữa một nam một nữ đang kéo vali, đôi mắt bị che phủ bởi màu đen sẫm.
Chu Diên Tích nghe được động tĩnh, bước liên tục ra đón.Vừa thấy lão thái thái, liền kêu lên trước: "Mẹ." Sau đó bước nhanh tới kéo cánh tay bà.Chu lão thái vỗ vỗ mu bàn tay của cô, cười hỏi: "Trong nhà đều tốt chứ?""Vâng, đều tốt cả.
Mẹ thì sao? Lần này ra ngoài an dưỡng thế nào?""Giống như trước kia, không có gì đặc biệt."Chu Diên Tích gật đầu, lúc này mới nhìn về phía người đi vào phía sau:"Chị dâu"Vương Nhược Khanh nở nụ cười, quay đầu nói với con trai:"Thường Long, đem hành lý lên phòng, mẹ muốn nhanh chóng tắm rửa, mệt chết đi được"Vừa dứt lời, Chu Thường Hỉ lập tức nói:"Anh, mang của em nữa, em xách không nổi""Để anh đi".
Sở Châu Nhiên nhận lấy hành lý của Chu Thường Hỉ.
Chu Thường Hỉ làm nũng ôm lấy Sở Châu Nhiên, cọ cọ:"Anh Chu Nhiên là tốt nhất a!"Sở Châu Nhiên cười xoa đầu Chu Thường Hỉ.
"Mẹ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mẹ nghỉ ngơi một lát rồi ăn".
Ngồi trên ghế sofa, Chu Diên Tích mỉm cười nhẹ nhàng nói, ngước mắt lên.
Chu lão thái nhàn nhã nói:"Không cần vội, Nhược Khanh, con không mệt à?" Vương Nhược Khanh vốn cũng đang ngồi trên sô pha, nghe thấy giật mình đứng dậy, lúng túng nói:"Dạ vâng, thưa mẹ, con lên lầu trước.” Vừa rời đi, Chu Diên Tích cong môi nói: “Mẹ, sao mẹ lại đuổi chị dâu đi?”"Cô ta lắm mồm ".
Chu lão thái nói.
Vừa lúc này, người làm Tiểu Đông chợt lên tiếng:"Cô Trình đến rồi ạ"Chu Diên Tích ánh mắt lóe lên, hiểu rõ:"Mẹ hành động nhanh thật đó"Trình Lâm đi tới, thấy Chu lão thái cùng Chu Diên Tích ngồi trên sô pha, cung kính nói: "Lão thái thái, Chu phu nhân"Chu lão thái gật đầu, hòa ái cười vẫy tay với cô: "Nha đầu, lại đây ngồi".
Trình Lâm vì thế đi tới.Cô vốn là thiên kim tiểu thư của Trình gia, là bạn học cùng lớp với Chu Diên Sâm.Bất đắc dĩ, Trình gia phá sản, gia cảnh cô sa sút, đừng nói đi học, cuộc sống cũng rất khó khăn.Khi đó, là được Chu lão thái giúp đỡ.
Sau khi cô tốt nghiệp, liền ở bên cạnh Chu Diên Sâm làm thư ký, dựa theo yêu cầu của Chu lão thái giúp đỡ Chu Diên Sâm, còn có......Hỏi vài câu việc nhà, Chu lão thái cầm tay Trình Lâm, giọng nói thấp đi vài phần: "A Sâm và tên nhóc họ Bạch kia vẫn còn thân thiết như vậy?"Trong lòng Trình Lâm căng thẳng.Còn nữa kia là...giám sát Chu Diên Sâm."Tổng giám đốc đang ở Triều Đại, anh Bạch thì ở đó đảm nhiệm chức vụ quản lý bộ phận ngoại giao".
Cô trả lời, không hề giấu diếm.Sắc mặt Chu lão thái lúc này liền thay đổi một chút, không nói một lời.Chu Diên Tích thấy thế, vội vàng nói sang chuyện khác:"Mẹ, chúng ta ăn cơm đi, lát nữa sẽ nguội, Trình Lâm cũng ở lại a""Diên Tích".
Nửa ngày sau, Chu lão thái trầm giọng gọi."Mấy hôm trước Viên gia gọi cho ta, nói con gái nhỏ nhà họ từ nước ngoài về, muốn tới thăm ta.
Con đi trả lời Viên gia, nói ta vừa an dưỡng trở về, rất mệt mỏi, rồi bảo A Sâm gặp người ta một lần, thay ta cảm ơn tâm ý nhà họ"Đây không phải là, xem mắt sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...