Quán cà phê tầng 7 MG.Nghe Mạch Tây Hi khóc lóc kể lể xong, Đào Tửkhuấy ly cà phê đen trước mặt."Cậu nói như vậy đủ rồi, người đàn ông cùng lăn giường còn là cấp trên của cậu, sao cậu có thể bình tĩnh, kiêng cường tới mức đó chứ?"Mạch Tây Hi bĩu môi, hai tay chống má, thờ ơ nói:"Cái này có gì, coi như bỏ tiền thuê vịt một lần, chẳng qua con vịt này tương đối cao cấp mà thôi.
Thỉnh thoảng người ta ăn cháo kèm đồ ăn cũng được mà?""Cậu đối với chính mình nhận thức ngược lại rõ ràng, nhưng con vịt này cũng không phải tương đối cao cấp mà thôi đâu a, anh ta là Chu Diên Sâm.
Cậu không nghĩ tới, ngày nào đó anh ta sẽ nhớ ra, cậu lúc đó chết rất thảm!"Đào Tử nói xong, làm một động tác cắt cổ Mạch Tây Hi, lại phối hợp với bộ dáng hung ác cố ý giả bộ, thật đúng là làm người khác hoảng sợ.Theo bản năng Mạch Tây Hi lại sờ sờ cổ mình, lẩm bẩm nói:"Không nghiêm trọng tới vậy chứ?""Hừ! Muốn tôi nói mấy lần, anh ta là Chu Diên Sâm!""Vậy giờ phải làm sao?".
Mạch Tây Hi càng nghĩ càng sợ hãi, lông tơ dựng thẳng lên:"Chắc sẽ không tự dưng mà nhớ ra chứ?""Có lẽ thế, ai bảo cậu bây giờ không chịu thay đổi cứ muốn giữ lại bộ dạng trước kia, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì anh ta cũng nhớ ra""Còn muốn thay đổi thế nào nữa đây?"Đào Tử cười nhẹ, chờ chính là những lời này của cô."Cậu đừng quên, cậu bây giờ 18 không phải 28 tuổi, cho nên mọi thứ đều phải ở lứa tuổi đó""Vậy làm cách nào?""Đầu tiên, hãy học cách giả vờ đáng yêu""Giả bộ đáng yêu là cái quái gì nữa?""Ừ, ăn nói nhỏ nhẹ một chút, đừng giống như bà thím chợ búa ngoài chợ"……Mạch Tây Hi vừa đến Đại Triệu liền có người vỗ vai cô.Cô xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Tinh Nam mỉm cười, nói:"Chào buổi sáng"“Chào buổi sáng.”Hai người cùng nhau đi thang máy đến bộ phận làm việc vừa đi vào văn phòng vừa nói đùa.Người giám sát lúc này bước đến, đối mặt với bọn họ.
"Mạch Tây Hi", người nọ sắc mặt âm trầm:"Tài liệu mà cô phụ trách có vấn đề biết hay chưa?""Cái gì?" Mạch Tây Hi sững sờ.“Tây Hi".
Thẩm Tinh Nam lẩm bẩm, buông tay ra khỏi cánh tay cô.Người giám sát nghiêm túc nói:“Đi theo tôi!” Nói xong, cô quay người lại trước:"Tôi đi qua đó một lát", Mạch Tây Hi bình tĩnh nói với Thẩm Tinh Nam:"Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà"Không biết cô nói lời này với Thẩm Tinh Nam hay là đang an ủi chính mình.Thẩm Tinh Nam gật đầu mạnh mẽ, vỗ vai cô: “Đi nhanh đi.”Mạch Tây Hi vội vàng theo sau người giám sát đến văn phòng Bạch Tĩnh Thành.“Cốc cốc.”“Mời vào.”Giọng nam trầm vang lên, người bên ngoài mở cửa tiến vào trong đồng thời nói:"Quản lý Bạch, Mạch Tây Hi đến rồi"Lúc này, Bạch Tĩnh Thành đang khoanh tay đứng trước cửa sổ sát đất, nghe thấy anh xoay người nhìn qua.Mạch Tây Hi nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng mở miệng: "Quản lý Bạch""Cô xem một chút đi".
Bạch Tĩnh Thành giọng nói mang theo mệt mỏi, ngón tay thon dài giơ lên, chỉ vào văn kiện đặt trên bàn làm việc.Mạch Tây Hi cắn răng, bước nhanh qua, cô cầm tài liệu lên biết đây là bản cô đã xử lý.Dự án hợp tác huy động vốn với công ty Hùng Đằng Nhật Bản.Cô rõ ràng tỉ mỉ kiểm tra qua ba lần, cô tự tin, không có khả năng xảy ra vấn đề.Nhưng vừa mở ra xem, trước mặt mọi thứ đều ổn, khi cô lật tới số liệu cụ thể, sau lưng một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng,, hàn khí từ lòng bàn chân tập kích.Thập phân sai rồi!"Cô vừa làm Triều Đại tổn thất 10 tỷ"Phía sau, tiếng cười nhạo của người giám sát.Mạch Tây Hi hai chân mềm nhũn, không dám tin ngước mắt nhìn về phía Bạch Tĩnh Thành."Quản lý Bạch, tôi...tôi..."Không thể nào!Nơi này cô nhớ rõ ràng, bởi vì số lượng quá lớn, cô còn rất cẩn thận ghi vào, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sai lầm trí mạng như vậy."Văn kiện nhất định có người động tay động chân!" Mạch Tây Hi cả kinh nói.Người giám sát cười lạnh, hờ hững mở miệng: "Phần văn kiện này chỉ có cô và Bạch quản lý xem qua, cô có ý gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...