Một Cuộc Tình Bỏ Quên


An Khánh đang ngồi dán mắt vào bán phím, lạch cạch gõ những con số rối bù. Bảng thống kê tài chính của tập đoàn làm anh chóng vánh cả đầu óc. An Khánh cảm thấy mình không còn đủ tỉnh táo để tiếp tục làm việc nữa. Anh đứng dậy khoác áo lao ra khỏi phòng. Mặc tiếng Mai Ly í ới gọi với theo:
- "Anh Khánh! Còn ly cà phê này thì sao đây ạ?"
Anh Khánh rảo bước rất nhanh, không quay đầu lại. Anh trả lời Mai Ly trong vội vã:
- "Em xử lý hộ tôi nhé, tôi đi có việc đã"
Mai Ly chau mày, cong môi giận dỗi. Cô ngúng ngẩy trở lại phòng thư ký của mình rồi tức tối nốc một hơi cạn sạch cà phê. Mai Ly nhìn vào những hạt đường còn sót lại trong lòng cốc gật gù: “An Khánh, anh có khác gì ly cà phê này không? Người ta bảo em đang theo đuổi một cuộc tình đắng chát và vô vọng, nhưng em lại cứ bị anh mê hoặc, phải chăng vì sức hấp dẫn của những hạt đường còn sót lại này trong cuộc tình chưa được anh thừa nhận? Anh nói xem, vì sao em lại si mê anh, vì anh đẹp trai, vì anh làm sếp ư? Cũng có thể lắm nhưng đã là tình yêu thì đâu cần đến lý do chứ”.
Mai Ly khẽ lắc đầu như cố để thoát ra khỏi những suy nghĩ về An Khánh. Cô nhếch miệng tự cười cho cái sự “dại trai” của mình rồi lẩm bẩm: “Ôi Mai Ly xinh đẹp đáng thương của tôi! Thật không ngờ, tiểu thư lá ngọc cành vàng lại có ngày phải thê thảm vì một người đàn ông thế này thì mất mặt quá đi…!”.

*****
An Khánh tới quán cà phê quen thuộc, bấm máy gọi cho cậu bạn thân. Một lát sau, Tuấn Anh xuất hiện. Tuấn Anh vừa bước vào quán đã hót tưng bừng với mấy cô bé bồi bàn. An Khánh thấy ông bạn mình nổ như pháo thì phì cười góp lời:
- Thôi đi ông tướng, trật tự cho các em ấy làm việc nào!
Tuấn Anh chễm chệ tiến lại bàn, miệng vẫn không ngừng ba hoa: “Trông anh thế này thôi chứ dại gái lắm, chả như ông bạn của anh đang ngồi đây đâu. Tẩm ngẩm mà giết voi hàng loạt đấy”.
Cô bé pha chế tếu táo đáp lời Tuấn Anh: “Thế hóa ra anh bạn anh có gương mặt lừa tình à? Để em test thử xem thế nào nhé!”
An Khánh tròn mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên và ngượng ngùng trước sự táo bạo của cô nàng pha chế. An Khánh bặm môi, đưa ánh mắt hình viên đạn ném về phía Tuấn Anh vờ hăm dọa: “Ông mà còn mô kích nữa là tôi mách em Minh Lê của ông đấy nhé!”
Tuấn Anh nhún vai, ý chịu thua: “Dạ dạ, em biết cái thân em rồi anh Khánh ạ!” rồi quay ra nói với cô nàng pha chế. “Em trẻ thế, xinh thế test cái gã U30 này làm gì cho phí. Hôm nào anh dẫn mấy thằng em vừa trẻ, vừa ga lăng tới, cứ tha hồ mà test nhé”.
Nói rồi cả hai phá lên cười, mặc cô nàng pha chế đang bĩu môi nũng nịu: “Đấy đấy, chê thì cứ nói thẳng mà chối khéo quá làm em ấy ngượng. Tâm trạng thế này mà pha chế là tệ lắm đây này. Nếu không vừa miệng hai anh thông cảm cho em nha! Mà hai anh dùng gì để em phục vụ?”.
Như mọi khi em nhé – Tuấn Anh và An Khánh đồng thanh đáp lời.
Một lát sau, hai ly cà phê đen được đặt trước bàn. Giọng cô bồi bàn nhỏ nhẹ: “Phiền hai anh cho em biết, các anh có muốn dùng thêm gì nữa không ạ!”
An Khánh chăm chú vào những giọt cà phê đang rơi xuống một cách chậm chạp rồi điềm đạm đáp lời: “Ồ không, cảm ơn cô!”
Tuấn Anh cười tinh ranh như đang nảy ra ý định trêu trọc gì đó. Anh ngước mắt lên nhìn cô gái, rồi sửng sốt không thốt được nên lời. Cô bồi bàn không hiểu chuyện gì, nhưng cái nhìn chăm chăm của người khách khiến cô ngượng ngùng vội lui sang phòng bên.

Trong khi An Khánh đã bắt đầu nói về công việc của mình thì Tuấn Anh vẫn nguyên vẻ mặt thất thần đó, không đáp lại một câu. An Khánh nhìn bạn rồi lại quay ra nhìn xung quanh nhưng anh chẳng tìm ra được lý do nào khiến người bạn của mình trở nên như thế. An Khánh xua tay trước mặt Tuấn Anh quát nhẹ:
- "Này! Ông bị sao thế? Em nào hút mất hồn rồi à?"
Tuấn Anh như người đang mê sảng bị đánh thức. Anh liên tục lẩm bẩm: “Trời ơi! Mình không nhìn lầm đấy chứ. Chả lẽ trên đời lại có những sự giống nhau đến mười mươi như vậy?”.
An Khánh nhún vai, thở dài: “Này! Ông tướng, ông đang lẩm bẩm cái quái gì vậy. Nhìn ông kìa, như kẻ bị trúng tà ấy”.
- "Phải phải, tôi đang bị trúng tà đây, một thứ tà khó hiểu!"
- "Nhưng là chuyện gì mới được chứ?"
An Khánh tò mò hỏi dồn nhưng Tuấn Anh đã gạt phắt đi bằng cách trả lời đầy lảng tránh:
Ông đã nghe câu “Một ngày con người ta phải có đến ba mươi mấy phút đờ đớ đơ” chưa? Tôi mới đơ có mấy phút thôi đấy nhé!
An Khánh bĩu môi: “Xì! Tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, hóa ra là.. Em Minh Lê này tài tình thật đấy!”

Tuấn Anh hất hàm về phía An Khánh: “ Ý ông là sao, sao chuyện gì ông cũng phải đưa tý Minh Lê của tôi vào thì mới chịu được thế nhỉ?”
An Khánh cười lớn: ‘’Ha ha… ý tôi là Minh Lê có tài thổi hồn vào đá ấy mà”.
Sau hồi đùa giỡn thì cả hai bắt đầu chìm vào câu chuyện công việc. An Khánh say sưa nói về những kế hoạch và dự án mới, còn Tuấn Anh như một Gia Cát Lượng đầy sách lược. Anh quân sư cho An Khánh và vạch ra những trở ngại trong từng kế hoạch của người bạn.
Câu chuyện kết thúc khi thành phố đã bắt đầu lên đèn. Cả hai ra về trong tâm trạng vui vẻ. Sau khi thanh toán xong, Tuấn Anh còn nán lại, cố lướt qua một lượt để kiếm tìm cô bồi bàn khi nãy nhưng không thấy. Anh tiến đến quầy pha chế dò hỏi thì được biết người con gái đó là Mimi, cô mới tới làm việc ở đây chưa đầy 1 tuần. Tuấn Anh còn muốn hỏi vài điều về Mimi nữa nhưng không có thêm thông tin nào giúp được anh cả.
Tuấn Anh ra về trong tâm trạng rối bời. Gương mặt xinh đẹp của Mimi thật sự khiến anh bị sốc nặng. Dù mới thoáng qua một lần nhưng trực giác đã cho anh thấy Mimi không khác gì Đan Phương năm xưa. Tuấn Anh thở dài lẩm bẩm: “Không lẽ nào Đan Phương đã trở về? Nhưng nếu trở về thì cô ấy phải tới tìm An Khánh rồi, hoặc khi cô ấy mang cà phê tới, thì ít ra cô ấy cũng phải nhận ra 2 đứa mình. Mà nếu cô bé đó là Đan Phương thật thì làm gì có chuyện bố mẹ cô ấy lại để con gái cưng của mình phải đi làm bồi bàn như vậy? Nhưng ở đời này, làm gì có chuyện không cùng cha mẹ, không chung dòng máu lại giống nhau như hai giọt nước được chứ? Như thế là thế nào? Không! Không ổn rồi, mình nhất định phải tìm cho ra nhẽ mới được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui